Hai Bà Trưng


Li th sông Hát
Đêm đã về khuya,nhưng TrưngTrắc cứ mãi trằn trọc thao thức. Bên cạnh, đứa em gái đã chìm trong giấc ngủ sâu, hơi thở đều đặn . Nàng quay mặt nhìn qua, khuôn mặt của em thật bình thản , còn nguyên vẹn chất ngây thơ trinh trắng. Còn nàng, chỉ hơn em vài tuổi , sao tâm hồn đã chồng chất trăm ngàn những lo lắng ngổn ngang?
Không ngủ được, nàng ngồi dậy bước xuống khỏi giường. Quan sát căn phòng kỹ hơn, nàng có cảm tưởng không có gì thay đổi khác mấy năm trước, từ ngày nàng theo chồng về Chu Diên, nơi lạc tướng Đặng Thi Sách thay cha làm huyện lệnh. Căn phòng này, hai chị em đã chung sống suốt một thời con gái được mẹ nuôi dưỡng giáo dục mang nhiều dấu vết kỷ niệm thời thơ ấu không thể nào quên.
Rời bước khỏi giường, Trắc nương băn khoăn nghĩ đến chồng. Không biết giờ này chàng đang làm gì? Mối ưu tư mất ngủ của nàng bắt nguồn từ chỗ ấy. Kẻ thù hung hiểm khắp nơi. Nàng biết Thi Sách là con người khẳng khái. Những khi gặp chuyện trái tai gai mắt, chàng không thể ngăn được lửa giận, thường ra tay can thiệp bất chấp lợi hại, nếu không có nàng bên cạnh can ngăn, mong chàng nghĩ đến mưu lớn mà cố nhịn nhục. Kể từ khi chàng gửi thư hài tội tên Thái Thú Tô Định làm nhiều điều dâm ác bạo ngược, nghe lời bọn nịnh thần hãm hại người ngay , đồng thời đòi hắn phải sửa đổi chính sách nếu không sẽ bị trừng trị, hắn đã đem lòng thù oán, cho quân bao vây rình rập ngày đêm quyết tâm diệt trừ. Tình hình thập phần nguy hiểm, vì muốn cứu cơ mưu sự nghiệp,nàng đành đích thân cải dạng thường dân trở về quê , vừa để thăm và vấn kế mẹ, người có hoài bão và đã cưu mang cái ý định đánh đuổi quân xâm lược, lấy lại nghiệp nhà cho giòng dõi vua Hùng.
Bực bội trong lòng,Trưng Trắc tiến đến mở hé cánh cửa sổ tìm chút khí trời trong mát. Một ít hơi lạnh từ ngoài ùa vào giúp nàng cảm thấy dễ thở. Bên ngoài, những giọt sương đêm đã bắt đầu rơi xuống nhè nhẹ. Dãy núi phía xa đứng sừng sững thật hùng vĩ như một bức tường thành che chắn vững chắc. Bên kia là dòng sông uốn khúc lặng lờ tạo cho quê nàng một phong cảnh vừa nên thơ vừa tráng lệ.
Hơi sương lạnh làm nàng có cảm giác nhẹ nhàng sảng khoái hơn. Đã toan quay trở lại giường, nàng bỗng chợt nhìn thấy một khe sáng nhỏ hắt ra từ phía dãy nhà ngang, nơi đám gia nhân thường ngày chăm lo nuôi tằm dệt cửi, nghề nghiệp bao đời của dòng họ trong cái điền trang ở đất Phong Châu này.Nàng cố định thần. Trong đêm tĩnh mịch, có tiếng lạch cạch vang lên, phải chú ý lắng nghe mới nhận ra được. Dường như có ai còn đang làm việc giữa canh khuya. Trưng Trắc cảm thấy lạ. Nàng biết rất rõ nề nếp sinh hoạt của gia đình từ bao năm qua đến từng chi tiết. Công việc sinh hoạt trong ngày thường ngưng lại lúc trời sụp tối,khi gà đã lên chuồng. Sau đó mọi người lui vào phía sân sau kín đáo hơn luyện tập kiếm cung và nghiên cứu trận mạc trước giờ ăn tối và nghỉ ngơi , chuẩn bị cho một ngày mới. Đó là một nghiêm lệ của bà Man Thiện, ai cũng phải thi hành kể cả chính bà.
Trưng Trắc mở cửa bước ra. Đi ngang phòng ngủ của mẹ, nàng không thấy có ánh đèn. Chắc bà đã yên giấc.Nàng bước vội về phía dãy nhà ngang để coi ai là người dám vi phạm luật lệ . Đẩy cửa bước vào, Trưng Trắc lên tiếng:
- Ai giờ này còn làm gì trong đó ?
- Trưng Trắc con đó hả? Mẹ đây mà!
- Ra là mẹ!. Khuya rồi sao mẹ chưa đi nghỉ? Có cần làm gấp thì còn đám gia
nhân đâu rồi. Mẹ già rồi, cần nghỉ ngơi giữ gìn sức khoẻ.
Thì ra là bà Man Thiện, bà nói mà tay vẫn không ngừng đưa nhanh con cúi trên
khung cửi:
- Mẹ bồn chồn lo lắng quá ngủ không được. Con cũng thế phải không? Nhìn
thấy con về đây là mẹ biết có khó khăn nguy hiểm rồi. Công việc cũng không có gì gấp. Chẳng là mẹ phân tâm rối trí, phải xuống đây tìm việc gì làm cho tay chân bớt thừa thãi thì đầu óc mới tỉnh táo mà suy nghĩ thế thôi . Đám người nhà họ luôn tận tuỵ hết lòng,suốt ngày đã mệt nhọc, phải để họ nghỉ ngơi. Có thương yêu chăm sóc đến họ thì họ mới một dạ trung thành. Mà con ạ, lúc này bọn Hán tặc ức hiếp dân lành quá mức nên thóc cao gạo kém, ruộng dâu cũng bị phá phách hư hại nhiều không đủ cho tắm ăn nên kén cũng dở. Đúng là quân xâm lăng khốn khiếp. Lâu nay mẹ vẫn có ý nhịn nhục thêm một thời gian để giúp các con chiêu tập binh mã củng cố lực lượng, nhưng tình hình này e rằng không thể chờ đợi thêm nữa.
Trưng Trắc bước đến gần choàng tay ôm lấy vai mẹ. Ánh đèn dầu leo lét chiếu hắt lên khuôn mặt ưu tư, làm lấp lánh những sợi bạc trên mái tóc điểm sương. Là cháu ngoại của triều đại Hùng Vương cuối cùng, dù đã thành người dân giả, bà Man Thiện vẫn còn giữ được nhiều nét quý phái của dòng dõi vương tộc. Sinh quán ở Sơn Tây, nhưng lấy chồng là lạc tướng trấn huyện Mê Linh nên lập cư tại đây. Bà tinh thông cả văn lẫn võ dù là nữ giới sống trong cái thời buổi trọng nam khinh nữ.. Chồng mất sớm, bà ở vậy thờ chồng và tự mình nuôi dạy hai con gái cả về thể chất lẫn tinh thần, nuôi chí lớn, ấp ủ mộng khôi phục lại triều vương cũ. Bà chỉ tiếc một điều, không có được một mống con trai để bà trao cho sứ mệnh dấy lại nghiệp cũ đã từng ấp ủ lâu nay. Không hề gì, bà cố gắng dạy dỗ hai con gái rèn luyện bản thân theo tinh thần yêu nước thương nòi, hun đúc ý chí kiên cường chống lại cái nhục mất nước để sẵn sàng phù trợ cho cuộc khởi nghĩa khi thời cơ đến. Suy đi tính lại, bà quyết định gả đứa con gái đầu lòng cho Thi Sách, con của vị lạc tướng họ Đặng ở Chu Diên, người mà bà nhận xét là khá nhất, một tay anh hùng hảo hán, đủ uy dũng và đảm lược cho bà gửi gấm tất cả mộng tưởng khôi phục giang sơn của bà. Bà nhìn con. Trắc là gái, nhưng tài thao lược, khả năng điều binh khiển tướng cũng như sự gan dạ của con chưa chắc bọn nam nhi có mấy tay qua mặt. Có con gái bên cạnh Đặng Thi Sách, bà hy vọng nghiệp lớn sẽ thành.
- Con linh cảm thấy có điềm bất tường sắp xảy ra, lo lắng quá mẹ ơi! Phu quân
của con, Đặng tướng công dù uy dũng đến đâu, nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, Bọn Tô Định lại là quân sài lang ác độc. Để chàng ở lại một mình lo đối phó với bọn chúng quả thập phần nguy hiểm, lành ít dữ nhiều. Nhưng với lực lượng vài ba trăm quân phải ngăn cản chống chỏi với lũ xâm lược đông đến hàng vạn trong tình trạng tuyệt vọng, con đành liều mạng về đây cầu cứu xem mẹ có kế gì cứu vãn tình thế, hay ít ra có thể giải vây cho tướng công của con, người là cột trụ cho cuộc khởi nghĩa đánh đuổi bọn xâm lược sau này.
Bà Man Thiện nhìn con thật lâu, gương mặt đăm chiêu suy nghĩ. Bà cúi xuống nhắm mắt thở dài:
- Mẹ đã nghĩ hết cách. Khi gả con cho Thi Sách, mẹ đã gửi gấm mọi ước vọng hoài bão của mình trong tay tướng quân. Trong mắt mẹ, tướng quân là người có chí lớn ,chỉ tiếc là tính tình quá cương trực nóng nảy. Hy vọng có con bên cạnh với tài năng và trí thông minh, Đặng tướng quân có một hỗ trợ đắc lực trong mưu lược để tránh những sai sót vặt vãnh không nên có. Mẹ con mình dù sao vẫn là phận nhi nữ thường tình. Đối đầu với lũ ngoại bang quá tàn ác này, đa số người dân đã trở thành sợ hãi khiếp nhược cả. Tìm cho được một đấng anh hùng hảo hán làm chỗ tựa như Đặng tướng quân thời này không phải dễ. Vì vậy, sự an nguy của tướng quân không chỉ là sự lo lắng của con mà là quan tâm hàng đầu của mẹ. Nhưng e rằng, nước xa không cứu được lửa gần. Thành quách xung quanh Chu Diên có vững chãi không? Liệu tướng quân cầm cự phòng thủ được bao lâu nữa?
- Thật ra thì trong mấy năm qua, con cùng anh em Thi lang đã đốc thúc xây thành đắp luỹ, quân binh dù ít so với lũ xâm lược nhưng với nỗi nhục mất nước, tinh thần khí thế rất cao. Nếu đóng cửa thành quyết tâm cố thủ cũng có thể chịu đựng vài tháng. Tuy nhiên, sinh hoạt dân chúng trong thành sẽ gặp muôn vàn khó khăn, lương thực thiếu thốn. Phu quân con có dạ nhân từ,thấy nhân dân khổ thì thương. Bọn Tô Định lại vô cùng dã man , nhiều quỷ kế. Chỉ e rằng…
- Mẹ cũng thấy cái nguy cơ của tướng quân khi không có con bên cạnh.
- Mẹ à! Có phải là con đã sai rồi? Có phải lúc này đáng lẽ con cần có mặt bên cạnh phu quân để giúp đỡ chàng hơn là về đây cầu cứu mẹ?
- Không! Ý mẹ không phải vậy. Mẹ hiểu và tin vào con. Con đã về thì chắc chắn tình thế đã phải thập phần nguy cấp. Nước đã đến chân thì phải nhảy thội. Chúng ta cần tìm phương cách giải nguy càng sớm càng tốt, tính mạng Đặng tướng quân hiện như ngàn cân treo sợi tóc. Chậm một ngày, nỗi nguy hiểm càng tăng thêm một ngày. Ngay sớm mai, mẹ sẽ đi gặp gỡ một số các lạc tướng thân quen cũ ở các quận huyện lân cận để liên kết và tìm hậu thuẫn. Phần con, cũng lo nghỉ ngơi cho sớm. Mẹ sẽ bảo hai chị em con điều cần làm.Em gái con có thể giúp ích cho công việc của chúng ta.
Nói rồi bà Man Thiện đứng dậy tắt đèn kéo con ra khỏi cửa. Hai mẹ con trở về phòng ngủ với tâm trạng đầy suy tính ngổn ngang.
Đi ngủ muộn nên buổi sáng khi ánh mặt trời lọt qua kẽ hở trên khung cửa sổ chiếu vào phòng, Trắc nương mới thức giấc.Trưng Nhị, em gái nàng đã thức từ lâu, nàng nhoẻn miệng cười chào chị:
- Chị ngủ ngon quá, em không nỡ đánh thức. Vì biết chị trong đêm thao thức
trằn trọc lâu lắm. Chắc tại lạ giuờng lạ chiếu, hay là thiếu vòng tay nồng ấm của đức lang quân chăng?
- Chỉ được cái nói bậy. - Trưng Trắc đập nhẹ lên vai em - Chị không ngủ được
vì lo cho an nguy của anh ấy. Còn em nữa, đâu còn bé bỏng gì, chuẩn bị chuyện chồng con là vừa. À, em thấy mẹ đã dậy chưa?
- Mẹ đã đi Nam Hải từ sáng tinh mơ. Trước khi đi, mẹ đã cắt đặt công việc đâu
vào đó. Sai người thân cận đến các quận Cứu Chân, Nhật Nam, Hợp Phố kêu gọi dấy binh hưởng ứng . Riêng vùng đất Phong Châu này, mẹ giao cho chị em mình lo việc kết hợp để chuẩn bị tiếp ứng Chu Diên. Chị lo ăn sáng đi. Sau đó em đưa chị đi đến chỗ này. Có nhiều cái hay lắm
Trưng Trắc lặng lẽ ngắm em. Chỉ mới xa cách vài năm , giờ gặp lại con bé đã lớn
bộn , ra dáng trưởng thành. Trưng Nhị đã chững chạc hơn xưa, cho dù lời ăn tiếng nói vẫn liến thoắng vui vẻ và khuôn mặt còn nguyên chất hồn nhiên trong trắng. Nàng thoáng nghĩ tới những ngày thơ ấu, hai chị em còn chung sống dưới sự chăm sóc bảo bọc của mẹ. Con bé lúc ấy chỉ ngang tầm vai nàng mà nghịch ngợm như một đứa con trai. Chơi trốn tìm thì luôn ẩn náu ở những nơi hiểm hóc cheo leo nhất,Ít hứng thú các trò chơi con gái như đánh vòng, nhảy dây.Chơi ô quan thì đem sỏi đá giả chồng chất xây thành đắp luỹ.Cái mà Trưng Nhị mê nhất là thú leo trèo.Con bé đòi học cưỡi ngựa ngay từ nhỏ và khi rảnh rỗi,thường phi ngựa lên rặng núi phía xa cùng lũ bạn săn bắn hay leo cây rừng hái trái thoả thích. Trước mặt nàng, Trưng Nhị bây giờ đã là một trang nữ lưu anh kiệt.Nàng vuốt tóc em:
- Em gái chị càng lớn càng xinh đẹp giỏi giang. Mai này , người đàn ông nào lọt
vào được cặp mắt xanh này hẳn là phúc đức lớn lao cho hắn.
Trưng Nhị vòng tay ôm lấy chị nũng nịu:
- Chị cứ chế em hoài. So cả tài lẫn sắc, em làm sao bằng chị? Không phải mọi
người ai cũng bảo chị có tướng cực sang cực quý đó sao? Có kẻ còn mạnh miệng tiên đoán chị sau này sẽ là bậc mẫu nghi thiên hạ. Em không thèm lấy chồng, chỉ mong được ở mãi bên mẹ và chị thôi,Sao phải hầu hạ phục vụ họ chứ?. Bọn đàn ông thời nay toàn một lũ hèn nhát khiếp nhược, nước mất nhà tan mà không biết sỉ nhục đứng lên khởi nghĩa đánh đuổi lũ xâm lược Đông Hán tàn ác bạo ngược. Thật không biết xấu hổ.
- Em trách cứ đàn ông hơi quá đáng đó. Thực ra thì những tay anh hùng hảo hán
của ta đã bị lũ giặc phương Bắc giết hại hay giam giữ hết cả rồi. Những người còn lại vì thân cô thế cô phải mai danh ẩn tích , lưu lạc bốn phương chờ thời cơ. Giặc đến nhà đàn bà phải đánh. Đến nước này, vận mệnh đất nước đã vào tay chúng ta, phải dẹp bỏ mối tự ti nữ lưu thường tình mà mưu đồ việc lớn. Trách nhiệm của chị em chúng ta là cấp tốc quy tụ các anh hùng hào kiệt lại để mau chóng tiếp ứng cho đức lang quân của chị đang bị vây hãm ở Chu Diên. Em đã có kế hoạch gì chưa?
- Được rồi, chị à! Cứu binh như cứu hoả. Chi em mình ra ăn sáng xong, em sẽ đưa chị đến Thảo Lâm Trường của em. Chị còn nhớ khu rừng cấm trên núi ngày trước chị em mình hay đến chơi đùa chứ? Chúng ta sẽ có dịp gặp gỡ bàn thảo việc chung ở đó. Em ra ngoài bảo gia nhân chuẩn bị điểm tâm.
Nắng đã lên cao. Hai chị em phi ngựa lên lưng chừng núi nơi những đám mây thấp lững lờ trôi ngang trước mắt. Có một nếp lều tranh nằm ẩn khuất dưới những tàng cây lớn bên cạnh một bãi cỏ dọn sạch sẽ. Đây là nơi quy tụ quần hùng để luyện tập võ nghệ bí mật . Trưng Nhị đặt tên nó là Thảo Lâm Trường. Lúc đó đã có một số chị em đang có mặt săn sóc chỉnh trang khu vực , thấy chị em Trưng tiến vào, mọi người chạy lại vây quanh hai người lên tiếng chào hỏi tíu tít:
- Chào hai quý nương. Nhị nương đã mấy hôm rồi không thấy tới. Hôm nay
chắc là rảnh rỗi mới đến thăm chúng em phải không? Còn vị phu nhân này giống chị như hai giọt nước, ắt hẳn là Đặng tướng phu nhân mà Nhị nương thường nhắc đến chứ ạ?
- Các em tinh mắt thật. Đây chính là Đặng tướng phu nhân ,chị Trưng Trắc,
người chị lớn của ta đó. Các em ra mắt chị đi.
Cả bọn đồng thanh cúi chào Trưng Trắc. Quay sang chị, Trưng Nhị giới thiệu:
- Đây là một số những bạn bè kết nghĩa của em . Chúng em kết thân với nhau
vừa để ôn tập cung kiếm, học hỏi kinh nghiệm vừa để cùng nhau hành xử nghĩa hiệp. Dù chỉ là gái mới lớn, nhưng đứa nào có tài năng , lại nhiệt tình yêu nước và hận thù bọn Hán tặc thấu xương.
Chỉ tay vào từng người, Trưng Nhị giới thiệu:
- Áo vàng Vũ Thục Nương ở Tiên La với tài bắn cung trăm phát như một.Kề bên
là Xuân Nương áo xanh quê ở Tam Nông có nghề nuôi dạy voi rừng thuần thục. Áo chàm Lê Chân vùng biển An Biên lặn giỏi như cá lại có tài đóng thuyền bè nhanh kỷ lục. Kế là Ngọc Lâm, Thiều Hoa, Diệu Tân, Phật Nguyệt…Ai cũng có tài năng vượt trội, võ nghệ tinh thông, hữu ích cho việc trừ gian diệt bạo.
Trắc nương thân mật tiến đến chảo hỏi từng người:
- Hân hạnh được gặp gỡ quen biết các em,những anh tài của nòi giống Việt
Thường chúng ta. Hiện nay, nước nhà đang bị bọn Hán tộc phương Bắc đô hộ, dân tình đau khổ dước ách cai trị tàn bạo của tên thái thú Tô Định. Nước mất nhà tan. Chị mong mỏi các em sẽ cùng chị chung tay giúp sức Đặng tướng quân trong việc đánh đuổi lũ xâm lược ra khỏi bờ cõi, lấy lại giang san nước Văn Lang về cho nghiệp tổ Hùng Vương. Các em nghĩ gì?
Tất cả cùng đồng thanh ủng hộ việc phò trợ Trưng Trắc . Ngọc Lâm lên tiếng:
- . Chúng em thường được Nhị nương nhắc đến chị. Nhưng tai nghe không bằng
mắt thấy. Hôm nay được gặp mới thấy rõ chị là một đấng nữ lưu tài sắc vẹn toàn, hiền hậu mà không kém phần uy nghi . Chị xứng đáng là thủ lãnh của chúng em. Không ,phải hơn thế nữa cơ. Chị sẽ là một bậc mẫu nghi thiên hạ.
- Thôi, đừng tán dương quá khiến chị hổ thẹn. Chị tài hèn sức mọn, bảo vệ cho
chồng còn chưa xong, nói gì chuyện cao xa. Hiện nay, phu quân của chị đang bị bọn Tô Định gian ác vây hãm trùng trùng điệp điệp, chúng ta cần bàn thảo kế hoạch phối hợp hành động thật nhanh chóng, trước là giải vây cho chàng, sau là đánh đuổi bọn xâm lược tàn bạo, đem lại an vui cho dân lành, thái bình cho đất nước.
Tất cả cùng hưởng ứng. Mọi người đưa nhau vào dãy nhà tranh để cùng bàn thảo. Trưng Trắc mong muốn chị em tức khắc bắt tay vào việc, mỗi người được phân công theo tài năng sẵn có. Thục nương có tài xạ tiễn sẽ lo thành lập một đội xạ thủ và chế tạo cung nỏ. Xuân nương chuẩn bị tập huấn đàn voi xung trận. Lê Chân chịu trách nhiệm trang bị thuyền bè cho đột tập kích nữ nhân ngư. Thiều Hoa, Phật Nguyệt lo dự trữ quân lương. Những người khác cấp tốc trở về quê quán lo chiêu mộ nghĩa quân. Hẹn đúng một tháng quy tụ lại đây để khởi sự dấy binh.
Khi tất cả đã lãnh nhiệm vụ, hai chị em họ Trưng cũng đi đến khắp huyện thành, kêu gọi dân chúng nổi lên chống giặc.Chưa đầy ba mươi ngày,ba mẹ con đã chiêu dụ được các quận Cửu Chân, Nhật Nam, Hợp Phố ,sáu mươi lăm thành thuộc Lĩnh Nam theo hưởng ứng.
Hạn ba mươi ngày đã đến.Mùa xuân năm Canh Tý (40 AD), tất cả trở lại Mê Linh hội tụ để chuẩn bị kéo quân về Chu Diên tiếp ứng cho Đặng Thi Sách đang bị vây khốn. Mọi việc chuẩn bị cho việc xuất quân bên bờ sông Hát đang tiến hành với lòng hăng say cuồng nhiệt của đoàn nghĩa dũng hào khí ngất trời. Bỗng từ xa, trên con đường cái quan xuất hiện một đám gió cát mịt mù. Mọi người ngưng dọn dẹp bàn thảo, cùng đưa mắt nhìn về phía ấy. Chẳng bao lâu sau, đám cát bụi tới gần. Thì ra đó là một đoàn kỵ mã đang phi ngựa hối hả. Khi nghĩa quân chặn đường, người đi đầu bỗng từ trên lưng ngựa ngã xuống. Dường như người ấy đã kiệt sức. Những người đi sau vội xuống ngựa vực dậy:
- Phó tướng,phó tướng quân sao rồi?
Trong tiếng thều thào, người ấy nói:
- Đỡ ta dậy mau. Đã tới Mê Linh rồi chứ? Đưa ta đi tìm Đặng tướng phu nhân.
Có việc gấp cần bẩm báo.
Ba mẹ con bà Man Thiện nghe tiếng lao xao trên đường cũng bước lại gần. Nhìn kỹ người thanh niên áo quần tơi tả, mặt mũi lem luốc cát bụi trộn lẫn mồ hôi và cả máu nữa, đang được hai người xốc nách đỡ dậy,Trưng Trắc nhìn người đàn ông ngã ngựa ,nàng bất thần la lên:
- Đặng Thi Bằng, Phải Thi Bằng đó không ?Em trai của tướng quân ta đây mà!
Người đàn ông đầu ngả qua một bên , dường như đang mê đi, nghe tiếng nàng
bỗng như bừng tỉnh,ngước mắt lên:
- Đặng tướng phu nhân, chị dâu…đó…phải…không?. Chị ơi!Đặng tướng quân
đã…,anh đã…bị…hại…
Nói chưa dứt câu, người thanh niên đã gục đầu bất tỉnh. Trưng Trắc vừa kịp nghe
hai tiếng bị hại đã hét lên thật to :”Tướng công” ,tay chân rụng rời, lòng như chết điếng, thân mình như đổ sụm xuống đất. Trưng Nhị cùng mẹ cố nâng đỡ chị. Nàng nhắm nghiền đôi mắt, để cho hai hàng lệ tuôn rơi trên má . Trưng Nhị cho người đưa Thi Bằng vào trong bản lều cứu chữa. Trưng Trắc gục đầu trên vai mẹ thổn thức:
- Mẹ ! Phu quân của con đã mất rồi. Mẹ ơi!
Bà Man Thiện an ủi:
- Con đừng quá xúc động. Hãy chờ Thi Bằng lai tỉnh để hỏi cho rõ.
Sau một hồi tận tình, Đặng Thi Bằng đã tỉnh lại,chàng bắt đầu kể lể sự tình:
- Sau khi chị dâu ra đi,Đặng tướng quân đã đóng cửa thành cố thủ.Tuy nhiên,
bọn Tô Định gian manh,quyết chí hãm hại tướng quân.Biết đại ca lòng dạ nhân từ. Hắn cho bộ hạ mỗi ngày đem vài người vô tội đến chém giết. đoạn cho bêu đầu trước cửa thành.Lại ép gia đình vợ con đi theo kêu gào khóc lóc thảm thiết.Tướng quân nhìn cảnh tượng đau lòng,mấy lần đã toan xông ra nếu không kịp ngăn cản.Hôm ấy, Tô Định thay đổi quỷ kế. Hắn cho thủ hạ hãm hiếp làm nhục đám gái Việt ở ngay chợ giữa ban ngày. Chuyện đến tai,tưóng quân không dằn nổi sự giận dữ bay ra ngoài hỏi tội.Vì vậy đã bị trúng kế phục binh.Tô Định nhất định giết chết đại ca nên bọn xạ thủ được lệnh chỉ nhắm vào tướng quân mà bắn.Khi em biết được đem quân đến giải vây thì đã muộn.Đại ca ngã xuống, thân mình ghim đầy tên độc.Em chạy đến vực dậy,đại ca chỉ kịp thều thào: “Hãy báo cho phu nhân của ta,thù này quyết trả,nghiệp lớn quyết thành. Xin phu nhân thứ lỗi cho ta….”
Trưng Trắc xua tay trong mờ nước mắt:
- Thôi, thôi, ta sao dám trách móc chàng, âu cũng là cơ trời.
Nói xong, nàng quay về hướng thành Chu Diên, khấu đầu chắp tay khấn vái:
- Phu quân, một ngày cũng nên nghĩa, huống chi bao năm hương lửa mặn nồng.
Thật oan nghiệt. Đâu ngờ buổi chia tay hôm ấy lại là lúc sinh ly tử biệt.Thiếp thật đau lòng từ nay không còn có phúc hầu hạ chàng. Từ nay, âm dương cách biệt. Chàng đi vào cõi hư không. Thiếp ở lại còn mang nặng nghiệp trần. Nợ nước chưa trả, lại thêm thù nhà. Chàng sống khôn thác thiêng, xin xá tội cho thiếp không tròn nghĩa phu thê. Xin phù trợ cho thiếp , để thiếp trả được mối thù, hoàn thành sứ mệnh đuổi xâm lăng,nối nghiệp nhà dang dở của chàng.
Trưng Trắc cúi gập người vái ba vái thật sâu. Rồi nàng đứng dậy, lau khô hai hàng nước mắt với một giọng quả quyết:
- Được rồi, ta sẽ thay mặt tướng công khởi binh để trả thù nhà, đền nợ nước.
Trưng Nhị, em cho người chuẩn bị tế cờ làm lễ xuất quân. Tô Định, ngươi sẽ biết tay dòng giống Việt

.
Đêm ấy,bên bờ sông Hát,cờ xí ngợp trời phất phới bay theo làn gió vi vút từ
dưới sông thổi lên.Tiếng nghĩa quân reo hò tở mở hoà lẫn với những ánh đuốc bập bùng.Trên bãi cỏ,một đạo binh gươm giáo sáng quắc,hai bên là các đội cung thương người ngựa hàng ngũ chỉnh tề.Dưới sông,đội chiến thuyền cũng trật tự sánh đôi.Hai vị Trưng Nương mình mặc chiến bào,ngồi trên lưng voi làm lễ dựng cờ khởi nghĩa, tế cáo trời đất. Sau lệnh xuất quân,quân sĩ giơ cao ánh đuốc hô to lời quyết chiến, tiếng quân làm vang dội núi rừng, rung rinh mặt nước.Trưng Trắc hiên ngang đứng thẳng trên lưng voi,giơ cao trường kiếm trên tay chỉ vào giòng sông mà thề:
Một xin rửa sạch nước thù,
Hai xin dựng lại nghiệp xưa vua Hùng,
Ba kêu oan ức lòng chồng,
Bốn xin vẻn vẹn sở công lênh này.
(Theo Thiên Nam ngữ lục)
Phương Duy
Melbourne 26/09/2010