Chí phèo thời đại (chương 2)






Chương 2

Đứa con hoang

Bà cô già đi làm việc vặt trong làng, định bụng có ai hỏi thị Nở đâu thì bảo rằng nó ốm, bệnh thời khí chướng nước gì đó nên bụng trương ra, đang tìm thầy chạy thuốc. Thị Nở xấu người nhưng khoẻ mạnh và được cái siêng năng cần mẫn. Những nhà khá giả trong làng thường hay thuê mướn thị làm các việc vặt trong nhà. Nhờ vậy hai cô cháu có được hạt cơm và đồng ra đồng vào, nhất là trong những ngày mùa đồng áng bận việc. Không có việc thì thị lại xuống bờ sông mò cua bắt ốc. Con lớn đem đi đổi lấy gạo. Con nhỏ thì làm mắm làm muối ăn cũng sống tạm qua ngày. Chiều chiều rảnh rỗi, hai cô cháu chịu khó ra chăm sóc mảnh đất con quanh nhà trồng thêm ngọn rau cọng hành. Căn lều của Chí Phèo bện cạnh lúc này đã mục nát như muốn đổ ụp xuống. Mảnh đất chó ỉa của gã không người chăm sóc, cây cỏ mọc um tùm hoang dại. Thị Nở tiếc của giời, muốn chiếm lấy làm của riêng, may ra có thêm đồng ra đồng vào. Thị chỉ vào bụng bảo mụ cô già :

- Chả đáng bao nhiêu, nhưng nó cũng là hương hoả của con gã. Mình phải ra chiếm lấy không dân làng lại bảo đất hoang mà cuỗm mất đi thì uổng.

Mụ cô già hốt hoảng :

- Này nhé, chớ có dại. Mày mà ra nhận mảnh đất ấy thì có lôi thôi to với nhà lý Cường. Trước đây, chính lão Bá Kiến phải thí cho Chí Phèo cái miếng đất ấy vì ngán cái tật cào mặt ăn vạ lấy tiền uống rượu. Gã đưọc thể đi đòi nợ cho lão thì lão cho gã mảnh đất cắm dùi ấy. Mày đụng đến có khác gì đi thú tội.Trong làng chưa ai biết mày có chửa, bây giờ mày lấy đất của gã thì ăn nói làm sao ? Chả lẽ bảo lấy làm của thừa tự cho đứa con trong bụng thì đúng là lạy ông tôi ở bụi này. Thôi con ạ ! Nó vừa bằng cái dạng háng có đáng gì. Để bị phạt vạ còn nặng tội gấp trăm lần. Nhân thiên hạ chưa biết thì cố mà giấu . Lúc này cái bụng mày bắt đầu căng ra rồi đó ,liệu mà lánh mặt. Công việc vặt bấy lâu trong các nhà giầu thuê mướn từ giờ để tao lo liệu. Mày chỉ nên ra sông xúc con tôm cái tép được rồi. Thật đúng là con dại cái mang.

Nhưng mụ biết dối thiên hạ cũng chẳng được lâu. Cái bụng Thị Nở càng lớn thì nỗi sợ bị phạt vạ càng to. E dân làng sinh nghi, mụ kéo thị ra lò gạch bảo :

- Mày ra đây ở chờ đẻ xong. Khuất mặt, dân làng, họ khỏi dị nghị. Đẻ rồi thì bóp mũi nó hay đem cho đi cho khuất mắt . Ba mươi mấy tuổi rồi còn đú đởn cho lắm vào, khổ lây đến cả tao.

- Rõ nỡm chửa ! Ai khiến mụ lo .Tôi đẻ tôi nuôi. Chả gì nó cũng là con của mẹ Nở.

- Để coi, mày có nuôi nổi nó không. Hay rồi lại đến tay gái già này. Mày sinh ra nó là người chứ là khúc gỗ đâu mà cất giấu mãi được ?

Rồi cũng đến ngày thị đẻ. Trời sanh voi trời sanh cỏ. Thị đẻ dễ như gà, cục tác vài tiếng là xong. Thị dở hơi nhưng lại khoẻ như trâu. Còn hơ lửa ,thị đã nhìn lom lom vào đứa con đỏ hỏn và nhận ra cái mặt nhòn nhọn y như mặt thị, cặp mắt xếch kia thì đúng của gã Chí Phèo.Da mặt còn non mà đã chai như đít khỉ. Thị thầm thì mặt này lì lợm phải biết. Y thị nhìn cuống nhau trên rốn đứa trẻ,cầm trên tay lẩm bẩm:

- Chí Phèo mà còn sống thì gã đã đem nhắm rượu

Đoạn thị nghĩ ngợi. Có khi gã đang thèm dỏ giãi ở dưới đó. Hay là mình gửi xuống cho gã ? Dù chưa bái thân bái đường cũng đã có thể coi là có tình ổ rơm, nghĩa « kêu làng » , già nhân ngãi, non vợ chồng.. Để gã thèm rượu thèm thịt cũng tội. Nghĩ là làm liền. Thị bỏ hai xu ra mua một cút rượu tưới lên mả, lại đem cuốc xẻng ra chôn cái nhau ngay trước mả Chí Phèo.Rồi cũng khấn vái lẩm bẩm chi đó. Đã bảo thị dở hơi.

Mụ cô già thì cứ chờ tối đến, nhìn trước nhìn sau thấy không còn bóng người mới lần theo bờ bãi mà đi tắt qua khu mả hoang để tiếp tế, khi thì ít gạo, lúc vài củ khoai,khúc sắn hay lọ mắm mới làm ,dăm ba hột muối. Kịp thấy đứa cháu đẻ đái xong xuôi, mẹ tròn con vuông, mụ hỏi :

- Sao mày không đem cho đi. Hai mồm ăn đã đủ chết, giờ lại

thêm một mồm nữa. Có mà rã họng.Tao già rồi, không còn tay

chân sức lực đâu mà nuôi thêm người nữa.

Dở thì dở , thị Nở vẫn có tình mẹ con quyến luyến, thị trả lời :

- Ai nỡ đem cho. Mụ không phải nuôi. Con tôi đẻ tôi nuôi.

- Nói ngang như cua bò thế có chó nó nghe. Mày nằm đó ôm nó thì của đâu bỏ vào mồm ?Lại ngộ nhỡ dân làng khám phá ra mày chửa hoang thì sao ?.Lão Bá Kiến chết rồi, nhưng thằng lý Cường con nó cũng đáo để lắm . Qua mặt nó không dễ. Nó mà biết được thì chẳng còn biết…xoay xở ra sao ?

Nói tới đây, mụ cô già sợ hãi không dám nghĩ tiếp.

- Tới đó hẵng hay. Mụ cứ lo bò trắng răng.

- Thôi mặc xác mày. - Mụ cô già thở dài –Nói chuyện phải trái với mày như nói với đầu gối. Đã đặt cho nó tên gì chưa?

Thị Nở lúc này mới ngẩn người ra. Trong đầu thị chẳng hề nghĩ đến chuyện ấy. Đặt tên gì bây giờ ?

Thị gọi là thằng chó con . Mới sanh đã phảng phất mùi chó và rượu. Thật bố nào con nấy. Thị nhớ lại cái chuyện ngủ bờ sông. Thị đã kêu làng. Chí Phèo còn kêu làng to hơn . Nghĩ lại, thị thấy xấu hổ, mà lại thinh thích.Có lẽ có nó vì cái đêm ngủ bờ ấy thì phải ? Hay gọi nó là thằng ‘ Bờ’ ? Rồi thị lại sợ người ta biết chuyện ‘ kêu làng’ với Chí Phèo của thị. Vậy thì không được.Cũng vì cái chuyện « kêu làng » lúc ấy mà bây giờ mới lòi ra thằng chó con này. Chí Phèo họ gì nhỉ ? Thị không biết. Chưa bao giờ hỏi. Có hỏi chưa chắc gã nói thật. Ờ mà cần chó gì. KHố rách áo ôm chứ vương tướng gì mà tên với họ. Còn chuyện nuôi nó hả, Giời sanh voi giời sanh cỏ. Chí Phèo bố nó là thằng con hoang, có ai đoái hoài săn sóc tời mà gã cũng lớn lên như cỏ cây ? Vài hôm nữa thị khoẻ lại thì khắc kiếm ra cơm gạo chứ có gì phải lo. Thị lại nhớ cũng vì thích cái chuyện ngủ bờ ấy mà thị mới thấy thương thương gã Chí Phèo, mới nấu cháo hành cho Chí Phèo. Vợ chồng thì chưa nên, nhưng một ngày cũng là nghĩa. Thị ở với gã suốt tuần.Thế chả có tình nghĩa à ?Tình nghĩa cháo hành.. Vậy mới có thằng chó con này. Vậy thị gọi nó là ‘Hành’ ,:thằng Cháo Hành.

Thị nói cho bà cô nghe ý nghĩ của thị, mụ cười ngắc nghẻo :

- Xời ơi, cháo hành ,với cháo tỏi. Ối, mà lộn vào cái giống Chí

Phèo thì cháo hành hay cháo thí , cháo nào chả là cháo, bố nó là Chí Phèo, sao không đặt nó là thằng Chí gan, chí ruột? Mà thôi mặc mày. Liệu mà giấu biến nó đi. Để nó chường mặt ra, cả làng cả xóm biết , có mà chết với gã lý Cường.

Mụ đi về nhà, trong bụng vẫn nơm nớp lo. Phải kiếm cách nào chứ? Ngộ nhỡ dân làng biết thì có nước tiêu tán nhà cửa, rồi đi ăn mày. Không khéo còn đi tù nữa không chừng.

Thằng bé con hệt như bố, và dù thiếu ăn thiếu mặc, sống vất va vất vưởng vẫn lớn như thổi. Khi nó đủ cứng cáp để bò lanh quanh, thị Nở kiếm đâu được con chó con nuôi cho chúng hủ hỉ chơi đùa với nhau, trong những lúc thị phải đi quanh quẩn kiếm ăn. Vào những ngày mùa hái gặt, có lúc bận bịu, thị múc tô cháo ra định cho con ăn, loay hoay để quên đó rồi đi làm, ở nhà đứa bé và con chó đứa bốc đứa liếm, cùng ăn chung một tô.. Thế mà nó chẳng đau ốm bệnh tật .Ngày tháng qua đi lặng lẽ , thị Nở ban ngày đi làm việc quanh làng ,lúc thì kiếm củ khoai củ ráy, lúc đi làm ba việc lặt vặt cho những nhà khá giả trong làng lại đá qua nhà mụ cô già nhờ thỉnh thoảng đáo qua để mắt trông trẻ.

Một hôm, trong làng Vũ Đại, có con trâu bỗng nổi chứng điên, chạy tràn về bãi tha ma nơi có lò gạch bỏ hoang. Lũ người đi đuổi trâu ngang qua đó tình cờ nghe có tiếng trẻ con oe oé lấy làm lạ lắm.Cánh mả hoang này lâu nay lại có cảnh ma trêu quỷ hờn chắc? Nắm được con trâu điên, trên đường dắt nó trở về làng, cậy đông họ quên sợ hãi tiến lại gần lò gạch xem người hay ma trong đó.. Họ khám phá thấy thị Nở và đứa trẻ trong lò gạch. Dân làng Vũ Đại từ hôm ấy đồn ầm lên về việc ấy khiến lý Cường phải kêu trương tuần gọi bà cô già đến đình làng tra hỏi. Mụ cô già biết rằng việc này trước sau cũng phải đến,nhiều đêm mất ngủ, mụ đã nghĩ ngợi tính toán. Cuối cùng mụ đã tìm ra lối thoát. . Mụ dặn dò Thị Nở có ai đến tra hỏi về thằng bé cứ bảo nó là của mụ gửi gấm, thị chỉ biết nuôi . Tất cả để mụ lo liệu.

Lý Cường lại cho người đi bắt thị Nở , đưa thị ra đình tra hỏi. Lý Cường quát hỏi :

- Thị Nở kia ! ra đứa bé kia ở đâu chui ra vậy ? Có phải thị chửa hoang đẻ nó ra không ? Khôn hồn hãy khai hết sự thật ? Ai là cha nó ? May ra ta nể tình phạt nhẹ. Nếu phát hiện thị gian dối, thì nên nhớ pháp bất vị thân.Có là người nhà ta cũng chẳng tha. Ngươi sẽ bị phạt nặng gấp ba.

Nhớ lời dặn của mụ cô già, thị Nở lạnh lùng trả lời :

- Tôi không biết. Mụ cô già giao nó cho tôi, bảo nuôi thì tôi nuôi.Còn muốn biết nó chui ở đâu ra thì cứ mụ mà hỏi.

Nói rồi thị ngậm miệng, hỏi gì cũng không nói nữa. Bất đắc dĩ, lý Cường phải vời bà cô già ra đình. Hỏi đến mụ thì mụ trả lời :

- Bẩm ông lý, có làng nước chứng giám, tôi già cả rồi còn đẻ đái gì được. Cái đĩ Nở nhà tôi thì nó xấu như ma lem, lại dở dở ương ương, cho không cũng không ai thèm. Không tin, ai muốn tôi cho không đó.Khỏi cần tiền cưới tiền cheo. Ông lý thử tìm xem cả làng Vũ Đại coi ai làm nó chửa được.

- Thế thì đứa bé này ở đâu đến ? – Lý Cướng gặng hỏi – Chả nhẽ nó ở trên giời rơi xuống ? Hay mụ lại bảo ai đó đem bỏ ngoài đường rồi mụ nhặt về ? Nhà mụ xác xơ, cơm chưa đủ nhét kẽ miệng thì làm quái gì có từ tâm đi nhặt một đứa bé ngoài đường về nuôi chứ ?

- Dạ ! nếu ông lý muốn biết cặn kẽ thì mụ già tôi không dám giấu. Câu chuyện có hơi dài.Chả là thế này, - Bà cô già đáp - Ông Lý biết mẹ Dậu ở làng bên chứ ? Cái con bé đã có ba đứa con , thế nhưng mặt mũi cũng tạm gọi có tí nhan sắc, chỉ phải cái tội nghèo, còn thằng chồng cứ ốm quặt ốm quẹo chẳng làm ăn gì được đến nỗi không tiền thuốc thang , lại cả không có tiền đóng sưu nộp thuế rốt cuộc phải bán cả con lẫn ổ chó để đi nộp thuế thân cho chồng í mà. Lần này nó lại đẻ nữa mà nuôi không nổi. Nó thấy tôi cô quạnh nên van nài nuôi giùm . Tôi già cả mắt mủi kém cỏi, lại chửa trông coi con nít bao giờ nên tay chân cứ luống ca luống cuống không biết làm gì mới bảo con đĩ cháu nó còn trẻ trung mạnh khoẻ coi giữ hộ.

- Mụ điêu ngoa quá ! – Lý Cường quát – con mẹ Dậu thì ai chả biết. Nhưng thằng chồng đã chết thẳng cẳng từ tám hoánh rồi thì nó chửa đẻ sao được ? Hay nó lại chửa hoang với ai ? Ăn vụng không biết chùi mép thì phải văn tự về làng bên đó để quan sai họ lôi ra hỏi tội cho chết mẹ nó đi ấy chứ ?

- Giời ơi ! Thế ông lý không biết chuyện sao ? - Rồi mụ tiến lại gần lý Cường thì thầm vào tai .

- Con mẹ Dậu có chửa với ai ông lý biết không ? người ta rỉ tai nhau là nó có chửa với Lão Hách ở làng Đại Chung Cái lão cai quyền thế nhất nhì trong làng đó.. Chuyện như thế này :Mẹ Dậu bán cả con và chó rồi vẫn thiếu nợ mà chồng vẫn vào tù. Túng thế, chị bỏ lại hai đứa con dại để đi làm vú cho mẹ ông nghị Quế. Bà này già khú đế , không còn cơm cháo gì được , phải sống nhờ sữa. Chị Dậu tuy nghèo , bữa đói bữa no, nhưng được cái sữa của chị sau khi khám nghiệm thật tuyệt hảo, rất tốt cho người già. Tưởng đã được yên thân, không ngờ lão Nghị thuộc týp sợ vợ lại rất thèm chị. Một đêm, lợi dụng vợ phải đi hầu quan phủ, lão mò đến căn buồng chị đang ngủ để mò với câu nói nổi tiếng :

- Tao đây,. Cụ đây. Tắt đèn, nhà ngói cũng như nhà tranh. Tao không cần gì cái đó (Tắt đèn – Ngô tất Tố) .

Đúng lúc đó mụ vợ trở về, giải thoát cho chị khỏi thất tiết với chồng. Lão nghị cay lắm. Lão tồng cổ chị ra ngoài đường không cho một cắc bạc. Chị Dậu về nhà thì anh Dậu bị tra tấn và bệnh hoạn đã chết rũ trong tù. Chôn cất chồng đến cái chiếu bó cũng không có.Quẫn chí, chị hết đường, vào nhà lão Hách . Chị bảo chả còn gì để bán nữa, có mỗi cái thân này đem bán nốt. Vợ lão Hách đã toan không nhận vì nhà lão chả thiếu người làm. Bỗng dưng cai Hách đi ngang, nhìn thấy chị thì lão nuốt nước bọt. Nó nghèo khổ mà cứ hơ hớ thế kia, trông ngon lành tệ. Chẳng như vợ lão, hốc cho lắm của bổ vào, béo múp míp như con nái xề, mỗi lần phải phục vụ chuyện chăn gối với ả, lão chỉ thấy đó là một đống mỡ, tởm lợm đến tận cổ..

Lão có ngay tà ý trong đầu. Lão bảo vợ :

- Nhà mang tiếng có da có thịt mà nó tụ lại ở bụng, ở mông, ở chỗ nào ấy, còn vú vê lại không đủ sữa cho con bú. Nhà thử nhìn coi cặp vú nó kìa !Người thì gầy gò mà vú căng sưã tràn cả ra ngoài. Ngữ ấy cho ăn uống đầy đủ mà làm vú em thì thằng Ngọ nhà mình chả bao giờ khát sữa..

Bà vợ liếc xéo chồng :

- Con nó bú hay ông muốn bú nó ? Tôi lại còn lạ gì cái tính dê xồm của ông nữa. Thấy gái như mèo thấy mỡ. Thứ đàn ông gì như chó tháng Tám , thiếu đàn bà một đêm đã bức sốt không chịu được

- Ơ cái mụ này nói năng gì lạ ? Tao như thế này mà đi thèm cái con mụ rách rưới ấy à ?Nhà cũng vừa vừa phải phải thôi. Cái máu hoạn thư của nhà gì mà ghê gớm thế ? Ghen tuông cả với đưá ăn mày.

- Ai thèm ghen với cái đồ bẩn thỉu đó . Có điều cái bản mặt trẻ không tha già không thương của ông thì ai mà không rành,phải đề phòng trước. - Mụ vợ cầm con dao díp dứ vào mặt lão. - Để cho nó vào nhà. Nó mà lộn xộn với ông là tôi thiến ông, còn nó thì tôi cắt tiết.

Thế là mẹ Dậu đuợc làm vú em. Thật ra,trong nhà , thằng Ngọ không thiếu sữa.Nó đã lên năm vẫn còn nhõng nhẹo đòi bú. Thật ra răng cả đấu, nhai được mọi thứ rồi chứ còn bé bỏng gì. Cần sữa thì vợ lão không có , đã có sữa bò sữa tây.Lão Hách thiếu gì tiền. Nhưng lão thuộc loại dê chúa. Thấy của lạ thì thèm .Thằng Ngọ con lão chưa ráo máu đầu cũng đã trổ mòi có tính y bố.. Mỗi lần tới bữa chị cho nó bú là một cực hình,miệng nó ngậm một vú, còn tay mân mê vú khác. Trăm lần như một, nó day dứt cái đầu vú chẳng bao giờ nó chịu nhả ra cho đến khi chị Dậu phải lạy lục năn nỉ.. Ban ngày thì nó đòi cõng nó đi chơi, đêm thì bắt chị ôm nó vào giường ru ngủ. . Lão Hách thì mắt trước mắt sau trông chừng mụ vợ, có vẻ ghen cả với thằng con. – Bú mớm gì mà suốt ngày – Lão càu nhàu lẩm bẩm. Dậu chết chồng lúc còn trẻ, mới có hăm lăm ,đói ăn mà ,nhìn thật man dại. Ở nhà lão Hách dù chỉ có được cơm thừa canh cặn , người vẫn tròn trĩnh ra, da mặt từ từ nhả nắng, ngày càng trắng da dài tóc.Lão Hách càng lên cơn lợn lòng háo hức.Lão nghĩ bụng, ăn cao lương mỹ vị, thịt cá ê hề mãi cũng chán.Lão đâm thèm cơm hẩm với dưa cà mắm muối.Xem nó ra sao ?Lão nghĩ thầm trong bụng :

- Ngữ này mà đem lụa là son phấn dán vào thì cái đám tiểu thư khuê các ở thành vị tất đã qua mặt. Mà cái đám ấy đỏng đa đỏng đảnh, chỉ có ăn chơi , thịt da nhão nhoét. Còn coi nó kìa, làm lụng nhiều, da dẻ nó căng ra như muốn nứt quần nứt áo. Thật là tấm thân tràn đầy sinh lực.

Càng nhìn Dậu, lão càng thấy bứt rứt, đứng ngồi không yên. Không được ăn nằm với nó một đêm, con người lão chắc nổ tung . Lão phải tính kế. Lão nhất đinh phải tìm ra kế.Để tránh ánh mắt tò mò ghen hờn của mụ vợ phì lũ tinh quái, đêm đêm, biết tính mụ vợ mát da mát thịt, giống như gà chửa tối đã lên chuồng, mụ leo lên giường chưa đầy năm phút đã ngáy pho pho, lão nại cớ bận rộn phải làm thêm việc giấy tờ sổ sách để ở lại thư phòng đến khuya,ra hiệu cho thằng hầu thân cận phải canh chừng mụ vợ cho lão, chỉ cho mình chị Dậu ra hầu hạ điếu đóm trà nước.. Lão hất hàm bảo Dậu:

- Thằng Ngọ không cần sữa của mày,nhưng tao cần mày. Nhớ tuyệt đối ngoan ngoãn, tao bảo gì thì làm nấy thì sẽ có thưởng..Liệu hồn câm cái mõm lại thì tao cho ở lại mà kiếm cơm kiếm cháo, lộn xộn chống đối tao đuổi cổ, còn cho đi tù mọt gông.

Rồi mặc chị van xin lạy lục là chồng mới chết, con còn đang đại trở, xin ông thương lấy con kẻo chồng con nó không nhắm mắt được. Lão cứ đè chị ra. Đúng như lão mơ ước, cái con nhỏ quê kệch này làm lão thích thú đến điên người.Dậu đành ngậm bồ hòn làm ngọt vì nhà cửa đã tan nát. Con cái mỗi đứa một nơi không biết lưu lạc phân tán nơi nào.

Được mấy tháng thì chị Dậu có chửa Khi bụng chị to ra thì lão bắt đầu sợ. Con lợn lòng đã thoả chí, lão không còn thấy người đàn bà quê mùa đáng giá nữa, lão bèn kiếm cớ chạy làng. Lão gọi lên nhà , đưa cho chị mấy đồng bạc rồi bảo kiếm chỗ đi đâu cho khuất mắt, chớ để cho con vợ lão biết được thì nát thây. Mụ vợ của lão bấy lâu bị che mắt, bây giờ biết được sự thật, mụ lồng lộn lên đòi xé xác « con đĩ rạc » ra hàng trăm mảnh. Dậu vô cùng kinh hãi. Nó chạy qua tôi khóc lóc năn nỉ quá, tôi thương tình nên lỡ nhận giúp nuôi đứa bé cho nó nó. Đầu đuôi chỉ có thế. Nếu ông lý không tin hoặc muốn bắt tội đứa bé thì cứ qua gặp lão Hách mà hỏi.

Ai chứ lão Hách, lão Hào làng bên thì chả cứ lý Cường, thiên hạ đều kiềng mặt.Lý Cường không muốn đụng mặt hai lão này chứ đừng nói chuyện tra hỏi. Tuy vậy, hắn cũng doạ :

- Có thật không đó ?Chuyện mụ kể y như tiểu thuyết của lão Nam Cao thế ! Mụ mà bịa chuyện là vào nhà pha mà nằm đó nghe chưa. Đây không phải là chuyện đùa.

- Dạ thưa cụ lý ! Thật đấy ạ ! Tôi là kẻ mù chữ thì biết gì đến Nam Cao Bắc thấp mà bịa.Cụ Lý không tin thì cứ qua làng bên mà hỏi. Tôi còn ở đây, có chạy đi đâu khỏi cái làng Vũ Đại này.

Tuy vậy, lý Cường cũng nói cứng :

- Mụ định doạ ta đấy phỏng ? Lão Hào lão Hách hay lão Thiên lão Địa nào đi nữa mà làm bậy cũng còn có pháp luật. Đường đường một ông lý như ta lại sợ họ sao ? Có điều, nói cho mụ biết. Con mẹ Dậu đã chửa hoang thì ở đâu cũng phải trói gô nó lại mà lôi ra xử tội. Bây giờ mụ giấu nó ở đâu thì phải khai ra. Nó không thuộc làng Vũ Đại thì ta « xức » giấy về làng cho họ xử nó. Lúc ấy mụ phải ra làm nhân chứng.

- Nói của đáng tội, chị Dậu khi giao đứa bé cho tôi xong nó đã trốn mất tăm hơi. Ở lại e không toàn mạng với mụ vợ lão Hách. Các ngài bên ấy e to chuyện mang tiếng nên cũng đã dàn xếp xong. Tôi trộm nghĩ làng Vũ Đại chúng ta chả nên dại dột dây dưa vào làm gì. Như thế đã đủ chứng tỏ cho ông lý là cô cháu tôi hoàn toàn vô tội đấy nhé.Tội cho cái thân già này, chỉ vì thương người mà đem hoạ vào thân.

Lý Cường bèn tạm dằn lòng :

- Mụ cũng thuộc tay mồm loa mép giải lắm. Khộng hiểu có thể tin được mấy phần câu chuyện thêu dệt của mụ đây.Thôi được.Chưa có chứng cớ thì tạm tha cho mụ cái tội chửa hoang. Ta mà biết được mu có điều dối trá điêu ngoa thì ta lấy kìm rút luỡi mụ ra nghe chửa ? Nhưng đứa con hoang mụ nuôi lại là vấn đề khác. Lệ làng xưa nay vẫn nghiêm,không thể lờn mặt.Con hoang rành rành ra đó.Chối vào đâu. Cho mụ một thời gian từ giờ đến cuối năm phải tống khứ đứa trẻ đi. Nó là con của ai cũng mặc.. Làng Vũ Đại này không phải chỗ cho những chuyện vãi…đại như cái kiểu mèo mả gà đồng thế . Gã Chí Phèo trước cũng là một thằng con hoang, từ đâu đến chẳng ai biết. Thế rồi gã đến quậy nát cả cái làng Vũ Đại này. Rồi gã đâm chết cha ta. Biết đâu thằng con hoang này lớn lên chả cầm dao đến giết ta. Tống cổ nó đi. Vũ Đại này không thể có lắm con hoang vậy được.

Mụ cô già vâng dạ ra về, Vừa đi mụ vừa suy nghĩ lo lắng. . Thành chuyện to chứ chẳng chơi. Làm cách nào tống khứ thằng bé đi. Cái con Thị Nở nửa tỉnh nửa dại mà cứ quấn quýt với con nó mới chết. . Làm sao dứt được nó ra ? Rồi đem nó đi đâu? Bỏ đại nó ngoài đường thì quả nặng tội. Thà chịu phạt mất nhà mất đất, ai nỡ lòng làm chuyện bất nhân vô đạo thế. Thật là khó xử. Lại tội vạ đến cái thân già này thôi.

(Xem tiếp chương 3)


No comments: