Những sự thật không thể chối bỏ (phần 11)
Lừa dối dân tộc!
Đặng Chí Hùng (Danlambao) - Chủ nghĩa cộng sản là một thứ chủ
nghĩa tai hại đối với dân tộc Việt Nam kể từ khi nó mới được du nhập bởi ông Hồ
Chí Minh. Hậu quả đến bây giờ dân tộc ta đang gánh chịu với nhiều tang thương,
mất mát. Trước đây đảng cộng sản vẫn tuyên truyền ông Hồ Chí Minh là một
người yêu nước, dùng chủ nghĩa cộng sản để giành độc lập cho dân tộc. Nhưng sự
thật không phải vậy. Có những bằng chứng xác thực về việc ông Hồ đã lừa đảo cả
dân tộc bằng nhiều thủ đoạn núp bóng tinh vi.
Hoạt động cho dân tộc hay chỉ vì lợi ích bản thân mình?
Ông Hồ Chí Minh
trong cuốn sách của mình “Vừa đi đường vừa kể chuyện” với
bút danh Trần Dân Tiên đã tự coi mình là “Vị cha già dân tộc” để
ca ngợi mình đã có lòng yêu nước từ bé, đi học theo chủ nghĩa cộng sản để giải
phóng quê hương. Nhưng có thật vậy không? Không phải vậy.! ông Hồ đơn thuần
hoạt động để nuôi sống chính bản thân mình và phục vụ cho chủ nghĩa cộng sản.
Sau đây là phần chứng minh của tôi về việc ông Hồ chỉ đơn thuần hoạt động cho
quốc tế cộng sản nhằm nuôi sống chính bản thân mình.
Thứ nhất, chúng ta hãy ngược trở lại thời điểm vào năm 1927 để thấy rõ hơn bộ mặt
thật của ông Hồ trong vấn đề ông ta hoạt động cho dân tộc hay ông ta hoạt động
cho Quốc tế cộng sản và cho cuộc sống bản thân ông ta.
Trong cuốn: “Văn
Kiện Đảng Toàn Tập” của nhà xuất bản Sự thật (Đảng cộng sản Việt Nam) - tập 1 có đoạn trích như
sau:
“Tháng
11, 1927, bác Hồ được Quốc Tế Cộng Sản phái đi Pháp công tác. Bác Hồ rời Moscow
đi qua Đức, rồi bí mật đi vào Pháp. Tại Pháp Bác tìm hiểu những cơ sở của đảng
cộng sản Pháp tại Đông Nam Á nhằm phối hợp cho chuyến công tác của ông tại Xiêm
do Quốc tế cộng sản giao phó...”
..
“Sau 1 tháng rưỡi hoạt động bí mật tại Paris theo chỉ thị của Quốc Tế
Cộng Sản, Bác trở về Berlin. Ở đây, Quốc tế cộng sản lại chỉ thị cho Bác
đi Bruxelles, thủ đô nước Bỉ dự hội nghị Quốc Tế Liên Đoàn Chống Đế Quốc.
Chuyến đi này do Sa-tô-pa-đi-a-I-a, một đảng viên cộng sản Ấn Độ tổ chức. Đến
hội nghị, Bác gặp lại những người đã từng làm việc với Bác vào những năm
1923-1924. Hội nghị chấp dứt, Bác trở về Đức, chờ chỉ thị của Quốc Tế Cộng
Sản cho chuyến đi về Đông Nam Châu Á. Ở đó, Bác làm phóng viên cho
tờ báo Đức Die Welt (Thế Giới)…”
Đến đây có một câu
chuyện cần suy xét. Trong lúc làm việc với tư cách là phóng viên, ông Hồ
viết thư lên đoàn Chủ Tịch Quốc Tế Nông Dân xin tiền. Nội dung bức thư
được viết với lý do là đi về công tác tại vùng Đông Nam Á, nhưng chúng ta nên
lưu ý là lúc này Quốc Tế Cộng Sản chưa có quyết định dứt khoát đưa ông Hồ về
Xiêm (Thái) hoạt động thì tại sao ông ta phải xin tiền với lý do đi công tác?.
Nội dung bức thư viết vào ngày 16-12-1927 như sau:
Gửi Đoàn Chủ tịch Quốc tế Nông dân
Các
đồng chí thân mến,
Trong
2 hoặc 3 tuần lễ tôi sẽ trở về Đông Nam Á. Chuyến đi của tôi tốn chừng 500 đôla
Mỹ. Vì tôi không có tiền, nên tôi mong các đồng chí giúp tôi. Xin vui lòng trả
lời tôi ở địa chỉ như sau: Ông Lai, ở nhà ông écxten, 21 phố Halesơ, Béclin.
Trong thư trả lời này, hãy viết đơn giản "có" hoặc "không".
Nếu là có, hãy gửi tiền đến Ủy ban Trung ương của Đảng Đức, cho "Liwang".
Có hay không có tiền, tôi yêu cầu các đồng chí gửi cho tôi một chương trình tổ
chức thực hành để tôi có thể làm việc một cách có ích. Trong khi chờ đợi sự trả
lời mà tôi hy vọng có được tức thời, xin các đồng chí thân mến nhận lời chào
cách mạng của tôi.
Béclin,
ngày 16-12-1927
N. ÁI
QUỐC
Bức thư được trích
dẫn từ cuốn Hồ Chí Minh toàn tập - tập 2, trang 223-224.
(đây
là links của thành đoàn thanh niên cộng sản Tỉnh thừa thiên Huế).
Trong lá thư nói
trên ông Hồ xin 500 Usd. Chúng ta cũng nên biết ở thời điểm 1927, trong khi
lương của giáo sư đại học tại Mỹ lúc có chỉ có 40 Usd/một tháng. Nghĩa là ông
Hồ xin hơn gấp 10 lần số lương của một giáo sư đại học để đi công tác. Nhưng
thật sự lúc đó Quốc Tế Cộng Sản chưa có chỉ thị chính thức để đưa ông Hồ về lại
vùng Đông Nam Á. Vậy ông ta xin tiền làm gì? Và tại sao lại bịa ra lý do đi
công tác? Đây cũng là một điểm cho thấy tính gian xảo của ông Hồ. Cũng đồng
thời cho thấy ông ta không vì dân tộc, đơn thuần chỉ vì miếng ăn, quyền lực
phục vụ cho đảng cộng sản mà thôi.
Về con người,
chuyện ăn uống, tiêu pha là chuyện bình thường, ai cũng có nhu cầu đó. Nhưng
khi không đi công tác mà phải khai khống lên để xin tiền từ tổ chức thì con
người đó có xứng đáng với những lời tuyên truyền “Cần, kiệm, liêm, chính” của đảng cộng sản vẫn rêu rao về con người
ông Hồ hay không? Bằng chứng của việc ông Hồ không đi công tác mà vẫn xin tiền
là việc ông ta phải viết thư xin việc vào tháng 04/1928 sau một thời gian quốc
tế cộng sản không dùng ông ta. Bức thư gửi quốc tế cộng sản có trong cuốn
Hồ Chí Minh toàn tập - tập 2 như sau:
Gửi một đồng chí trong Quốc tế Cộng sản
Đồng
chí thân mến,
Tôi
gửi cho đồng chí một bản sao bức thư tôi gửi cho Ban phương Đông để đồng chí
được biết. Đồng thời tôi rất cảm ơn về việc đồng chí quan tâm đến vấn đề của
tôi và nhanh chóng trả lời tôi. Đồng chí có thể hình dung nổi tôi đang sống
trong một tình trạng tinh thần và vật chất như thế nào không: biết là có nhiều
công việc nhưng không thể làm gì được, ăn không ngồi rồi, không có tiền, sống
ngày nào hay ngày ấy mà không được phép hoạt động, v.v...
Ngay
cả khi những sự vận động của đồng chí không có kết quả, đồng chí cũng viết cho
tôi một chữ gửi Ủy ban Trung ương Quoc Te Nong Dan để tôi liệu quyết định. Hôm
nay là ngày 12-4, tôi hy vọng nhận được tin tức của đồng chí vào ngày 24 tới.
Tôi tin cậy ở đồng chí và gửi đến đồng chí lời chào cộng sản anh em.
NGUYỄN
ÁI QUỐC 12-4-1928
Bức thư đã minh
chứng cho việc trong thời gian từ 12/1927
đến tháng 04/1928 ông Hồ không
hề được giao việc gì, ông ta không đi công tác mà dám xin tiền để đi công tác
là lừa dối ngay cả đồng chí của mình.
Thứ hai, ông Hồ đã công khai nói về việc mình hoạt động là hoạt động cho quốc tế
thứ 3 chứ không phải cho dân tộc.
Đây là bức thư của
HCM gởi cho Quốc Tế Cộng Sản yêu cầu lương công tác 100 Usd/ tháng ở thời điểm
1924. Bức thư được trích trong Hồ Chí Minh toàn tập- tập 2 (xem thêm ở links trên).
Thư gửi Ban chấp hành Quốc tế Cộng sản
Từ
lúc tôi tới Mátxcơva đã có quyết định rằng sau 3 tháng lưu lại ở đây, tôi sẽ đi
Trung Quốc. Bây giờ đã là tháng thứ chín tôi lưu lại và tháng thứ sáu tôi
chờ đợi, vậy mà việc lên đường của tôi chưa được quyết định. Vậy chuyến đi
sẽ là một chuyến đi để khảo sát và nghiên cứu.
Thiết
lập những quan hệ giữa Đông Dương và Quốc tế Cộng sản.
B-
Thông báo cho Quốc tế Cộng sản về tình hình chính trị, kinh tế và xã hội của
thuộc địa này.
C- Tiếp
xúc với các tổ chức đang tồn tại ở đó, và
D- Tổ
chức một cơ sở thông tin và tuyên truyền.
Tôi
hành động thế nào để hoàn thành nhiệm vụ này? Số tiền cần thiết cho sự ăn ở của
tôi sẽ là bao nhiêu? - Hẳn là tôi sẽ phải đổi chỗ luôn, duy trì những mối liên
hệ với các giới khác nhau, trả tiền thư tín, mua những ấn phẩm nói về Đông
Dương, tiền ăn và tiền trọ, v.v., v.v.. Tôi tính rằng, sau khi tham khảo ý kiến
các đồng chí người Trung Quốc phải có một ngân sách xấp xỉ 100 đôla Mỹ mỗi
tháng, không kể hành trình Nga - Trung Quốc (vì tôi không biết giá vé).
Ngày
11-4-1924.
Qua bức thư nói nói
trên chúng ta thấy gì? Đó là ông ta không được giao nhiệm vụ để làm việc. Điều
này cho thấy ông Hồ không tài giỏi như cách ca ngợi của Đảng cộng sản Việt Nam
mà thực chất vấn đề ông ta đã bị Quốc tế thứ 3 bỏ rơi do kém năng lực, phải
viết đơn thư xin việc đến 2 lần. Ngoài ra qua các bức thư còn nói lên một sự
thật hoàn toàn rằng ông ta làm những công việc hoạt động cho Quốc tế thứ 3 đơn
thuần là làm đã lĩnh lương như bao người. Việc lĩnh lương khi làm công cũng
không có gì là đáng nói, đó là chuyện bình thường. Nhưng điều không bình thường
là sau này ông Hồ đã tự ca ngợi mình bằng một luận điệu “yêu nước, thương
dân” khi đi hoạt động cách mạng trong cuốn sách “Vừa đi đường vừa kể
chuyện” của chính ông ta.
Thứ ba, trong quá trình công tác của mình, ông Hồ cũng chứng tỏ việc mình làm
cho quốc tế thứ 3 đơn thuần chỉ là công việc làm bình thường của một cá nhân
làm công ăn lương đúng nghĩa. Điều này trái hẳn với sự “thần thánh” đi tìm
đường giải phóng cho dân tộc của ông ta mà chính ông ta và đảng cộng sản ra sức
tô vẽ. Đây là một minh chứng cho điều ấy. Đây là bức thư trích trong Hồ
Chí Minh Toàn Tập - tập 2 (xem thêm ở links
trên)
Gửi đồng chí Pêtorốp, Chủ tịch Ban Phương Đông
Tôi
đã nhận được bức tối hậu thư của Sở quản lý nhà giục phải trả 40 rúp 35 côpếch
về chỗ ở của tôi, không có thì tôi sẽ bị đưa ra tòa. Trong những tháng, tháng
mười hai, tháng giêng và tháng hai tôi thuê phòng số 176, ở đây bao giờ cũng có
4 và 5 người thuê. Ban ngày thì tiếng ồn liên tục ngăn trở tôi làm việc. Ban
đêm tôi bị rệp ăn thịt, không cho tôi nghỉ ngơi. Từ tháng ba, tôi nhận một
phòng nhỏ, rất nhỏ. Sở quản lý nhà buộc tôi gánh 13 rúp 74 cho tháng ba, và 11
rúp 61 cho những tháng sau.
So
sánh không gian hẹp và trang bị nội thất quá đơn sơ với các phòng khác rộng hơn
nhiều, tiện nghi hơn, có nhiều đèn, điện thoại, tủ, ghế bành dài, phòng tắm,
v.v. và tiền thuê thỏa đáng thì giá mà người ta muốn buộc cho tôi là hoàn toàn
đáng công phẫn. Vì vậy tôi xin đồng chí vui lòng làm một cuộc điều tra. Và sau
cuộc điều tra đó, với mọi quyết định của mọi tòa án, tôi tuân theo tinh thần
của đồng chí về công bằng và bình đẳng.
3-1924
Có thể thấy trong
quá trình đi làm cách mạng và “tìm đường cứu nước” của mình ông Hồ luôn
luôn được Quốc Tế Cộng Sản cung cấp nơi ăn chốn ở. Khi được cấp nhà nhỏ quá thì
ông Hồ than và không đồng ý, kều nài phải xét lại và cho một chỗ ở thoải mái
hơn. Nếu một người vì lý tưởng như ông Hồ và đảng ca ngợi sao phải kêu than những
chuyện rất nhỏ nhặt đó? Những chuyện đó với một thanh niên bình thương có gì là
quá phức tạp đâu? Tại sao cứ phải viết thư kêu xin? Điều này chứng tỏ ông Hồ
thật ra không có lý tưởng yêu nước mà đơn thuần ông ta cũng như nhiều người
bình thường khác - đi làm công ăn lương - khổ không chịu được thì xin. Một sự
việc cũng nhỏ nhưng chứng tỏ cuộc sống riêng tư của ông Hồ được đặt trên cả lý
tưởng của dân tộc. Vậy có coi ông Hồ đi hoạt động lúc này là do lý tưởng, do
yêu nước không?
Kết hợp với việc
bất cứ vấn đề gì ông Hồ lại phải viết thư cho ban Phương Đông của Quốc Tế Cộng
Sản cho thấy một điều: ông Hồ chỉ là nhân viên của Quốc Tế Cộng Sản.
Thứ 4, trong cuốn sách nghiên cứu khá sâu sắc về quốc tế cộng
sản “Chủ thuyết của chúng ta” của học giả
A.Schenalder - một đảng viên đảng cộng sản CHDC Đức - được ấn
hành tại Đông Đức năm 1981, trên trang 93 có nói đến nhân vật Hồ Chí Minh được
tạm dịch như sau:
“Người
cộng sản chân chính không đánh giá quá cao về tấm lòng nhiệt thành và lý tưởng
dân tộc của Nguyễn Ái Quốc (Hồ Chí Minh). Nhiều vị lãnh tụ như Stalin nhận thấy
ở ông ta một sự tư lợi cá nhân mà một người có tinh thần dân tộc ít có.”
Đoạn trích cho thấy
ngay cả người cộng sản trong thâm tâm họ cũng nghĩ rằng ông Hồ không phải hoàn
toàn hoạt động vì vấn đề dân tộc mình, ông ta nặng về “sự tư lợi” cho bản thân
thì đúng hơn. Điều này cho thấy ông Hồ không hề hoạt động đơn thuần cho lý
tưởng dân tộc mà chỉ vì lợi ích cá nhân.
Thứ 5, hơi ngược lại một chút, bạn đọc vui lòng đọc lại Phần 1 của “Những sự thật không
thể chối bỏ”. Trong phần này
tôi đã chứng minh thật ra ông Hồ ra đi khỏi Việt Nam từ bến nhà Rồng không phải
là để tìm đường cứu nước. Đơn thuần đó là đi kiếm ăn do gia đình thất thế bằng
minh chứng là việc 2 lần viết thư làm tay sai cho Pháp. Như vậy thực chất từ
đầu quá trình cho đến lúc đi làm tay sai cho quốc tế cộng sản thì ông Hồ cũng
chỉ vì mục tiêu cuộc sống riêng của mình là chính. Còn việc thần thánh hóa như
cách ông ta nói về sự ra đi tìm đường cứu nước của mình chỉ là sự dối
trá.
Kết luận: Ông Hồ làm tay sai cho chủ nghĩa cộng sản chỉ
đơn thuần là muốn kiếm sống cho bản thân và can tâm làm tay sai cho chủ nghĩa
cộng sản quốc tế nhằm nhuộm đỏ quê hương Việt Nam.
Lừa dối dân tộc: Chủ nghĩa cộng sản núp bóng chủ
nghĩa dân tộc.
Chủ nghĩa dân tộc
là một chủ nghĩa tôn vinh giá trị của dân tộc lên hàng đầu. Dù bất cứ đảng phái
nào cũng phải đặt quyền lợi của dân tộc lên trên hết. Chủ nghĩa dân tộc chính
là biểu hiện cho sự yêu nước và đồng hành cùng dân tộc. Đó là một chủ nghĩa
nhân bản và là nền tảng cho độc lập, tự do của một dân tộc. Tuy nhiên để du
nhập chủ nghĩa cộng sản, nắm giữ quyền lực thì ông Hồ đã mượn chủ nghĩa dân tộc
như một bức bình phong để thực hiện mưu đồ đó.
1. Coi thường các vị anh hùng dân tộc và phỉ báng
tôn giáo:
Một người theo chủ
nghĩa dân tộc không thể coi thường những vị anh hùng của chính dân tộc mình và
phỉ báng tôn giáo. Những hành động này của ông Hồ nói lên thực chất ông ta
không yêu nước theo chủ nghĩa dân tộc mà chỉ yêu nước xã hội chủ nghĩa cho
riêng ông ta và các đảng viên của ông ta.
Thứ nhất, ông Hồ hết sức coi thường các vị Thánh nhân đã anh hùng giải
phóng dân tộc và tự phụ mình đứng ngang hàng với họ. Khoảng trước năm
1950, trong buổi viếng thăm đền Kiếp Bạc thờ Đức Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn,
ông Hồ có làm một bài thơ Đường nhan đề “Viếng Đền Kiếp Bạc”. Bài thơ như sau:
Vốn
tay hào kiệt, vốn anh hùng
Tôi
Bác cùng chung nợ kiếm cung
Bác
thắng quân Nguyên thanh kiếm bạc
Tôi
trừ giặc Pháp ngọn cờ hồng
Bác
đưa một nước qua nô lệ
Tôi
dắt năm châu đến đại đồng
Bác
có linh thiêng cười một tiếng
Mừng
tôi cách mạng sắp thành công
(trích
Nguyệt San Bất Khuất, số 2 tháng 4 năm 1990, trang 47).
Để nói về sự bất
kính này của ông Hồ giành cho vị anh hùng dân tộc hơn ông ta đến hàng trăm tuổi
đời mà ông ta dám xưng “Tôi-Bác” cho thấy sự ngạo ngược của ông ta. Dùng chủ
ngữ ở đây như thể ông ta coi mình đứng ngang hàng với Đức Thánh Trần. Xét về cả
công lao lẫn tuổi đời, ông Hồ không thể dùng chủ ngữ Tôi-Bác ở đây. Đó là một
sự hỗn xược với tiền nhân có công với Tổ quốc. Một người hỗn xược với thánh
nhân dân tộc như vậy liệu có yêu Tổ quốc, có tôn sùng chủ nghĩa dân tộc không?
Chắc chắn là không. Vậy sự thật ra ông Hồ không yêu nước, yêu dân tộc mà chính
là ông yêu chủ nghĩa cộng sản của ông ta với mục tiêu "Tôi dắt năm châu đến đại đồng". Và hẳn chúng ta cũng không quên khi chết
ông Hồ cũng chỉ muốn gặp “Các Mác-Lê Nin” chứ đâu có muốn gặp những tiền nhân
anh hùng của dân tộc.
Thứ hai, ngoài việc hỗn xược với tiền nhân ông Hồ còn “Cộng sản
hóa” cả tôn giáo. Đó là một điều cấm kỵ và hết sức ngược đời. Nhân kỷ
niệm 118 năm ngày của ông Hồ (năm 2008), Nhà xuất bản Thanh Niên cho xuất bản
cuốn sách "Hồ Chí Minh- Cứu Tinh Dân Tộc Việt". Cuốn
sách trong trang 253-254 trích cuộc nói chuyện của ông Hồ với giáo dân ở Vạn
Phúc - Hà Đông có câu nói của ông ta với bà con giáo dân: “Nếu chúa còn sống đến bây giờ thì chúa cũng làm cộng sản”.
Qua câu phát biểu
của ông Hồ chúng ta thấy được gì? Đó là ông ta đánh đồng một cách thô thiển tôn
giáo với cộng sản. Đạo Thiên Chúa luôn dạy con chiên ngoan đạo, không giết
người, sống có trách nhiệm với gia đình (không ly hôn), có trách nhiệm với bản
thân mình (không tự tử)… nhưng chủ nghĩa cộng sản thì sao? Đó là đấu tranh giai
cấp tàn bạo, phải giết người… Vậy thì làm sao Chúa có thể làm cộng sản được?
Ông Hồ thật sự coi thường và phỉ báng tôn giáo. Ông ta dám đem một đảng phái
chính trị có tư tưởng khát máu để so sánh với cả một tôn giáo có truyền thống
dạy con người phải biết yêu thương, vị tha? Đó là một sự phỉ báng tôn giáo.
Thứ ba, ngay kể cả với Phật Giáo chính thống (không phải Phật
giáo quốc doanh như hiện nay) thì Đảng cộng sản mà đứng đầu là ông Hồ cũng phỉ
báng và coi thường. Trong sách của Trường Đại Học Khoa Học Xã Hội Nhân Văn,
khoa Tâm Lý Học, trang 46 đoạn nói về Đức, lời Hồ Chí Minh như sau: “Có đức mà không có tài như ông Bụt (Phật), thì không có
hại gì cho xã hội, nhưng cũng chẳng có ích lợi gì cho xã hội”. Một
sự coi thường Phật giáo đến tệ hại. Ông Hồ Chí Minh dám coi thường cả Chúa rồi
đến bây giờ là Phật thì thật là không thể có tình dân tộc ở trong tư tưởng của
ông ta.
Thứ tư, trong phạm vi tâm linh và tôn giáo, luật pháp vẫn dành tự do
cho những người không tin tưởng Thánh Thần cùng Đức Phật và Đức Chúa. Đó là Tự
Do Tín Ngưỡng và những người không tin như vậy có thể vỗ ngực tự xưng rằng mình
là vô thần. Trong những nước tự do dân chủ, những người công dân dù là hữu thần
hay vô thần vẫn sống hòa hợp bên nhau. Nhưng người cộng sản vô thần thì không
được như vậy. Người cộng sản đứng ở lập trường vô thần của mình, nhìn những
người hữu thần như kẻ thù cần phải tiêu diệt.
Ngay trong cuộc cải
cách ruộng đất đẫm máu đã nói đến ở phần 5 và 6 của “Những sự thật không thể chối bỏ”
thì việc phá bỏ đình chùa, nhà thờ… đã chứng tỏ sự tàn ác của ông Hồ với cả
Phật Giáo và Thiên Chúa Giáo. Khẩu hiệu sau đây của cuộc CCRĐ tàn ác đó đã nói
lên sự bất kính của ông Hồ với Tôn giáo: “Tiêu
Diệt Năm Thành Phần Của Xã Hội: Trí Phú Địa Hào Và Tôn Giáo Lưu Manh”.
2. Những dẫn chứng khác cho thấy trong Hồ Chí Minh
chỉ có chủ nghĩa cộng sản:
Vào thời điểm ông
Hồ đem vào Việt Nam, cả quốc tế và nhân dân Việt Nam cũng không hề biết
Chủ nghĩa cộng sản là gì, hoặc những người đã biết về nó đều chối bỏ vì đã biết
thực chất của nó. Với mục đích cộng sản hóa Việt Nam, ông Hồ đã bày ra chiêu
thức núp bóng chủ nghĩa dân tộc yêu nước. Chính vì vậy nhân dân ta đã bị lừa
bịp thông qua các cuộc chiến tranh chống Pháp (không cần thiết) và chống Mỹ
(phi nghĩa) để làm tăng quyền lực đỏ cho đảng cộng sản và ông Hồ Chí Minh. Đó
là lừa dối dân tộc.
Thứ nhất, khi phát hiện ra ông Hồ chính là tay sai của chủ nghĩa
cộng sản nên nước Mỹ dân chủ khi nhận được thư xin giúp đỡ của ông Hồ đã im
lặng. Nước Mỹ hiểu rõ dã tâm của ông Hồ và đảng cộng sản núp dưới chiêu bài dân
tộc nên sau đại chiến thế giới lần 2, Nhật đầu hàng khi nhận 2 bom nguyên tử của
Mỹ, ông Hồ lợi dụng thời cơ cướp chính quyền Trần Trọng Kim. Để hợp thức hóa,
ông ta gửi điện thư cho TT Mỹ mong được hỗ trợ vì lúc này Mỹ là mạnh nhất. Do
đã biết ông Hồ theo cộng sản quốc tế từ 1920, TT Mỹ không trả lời! Sau đây là
bức thư ông Hồ gửi cho TT Mỹ 28/2/46
Điều này cho thấy
ông Hồ đích thị là một người cộng sản làm tay sai cho quốc tế thứ 3 mà người Mỹ
đã biết trước.
Thứ hai, trong phần 10 tôi đã chứng minh việc ông Hồ là đảng viên
đảng cộng sản Trung quốc không chỉ 1 mà những 2 lần. Một người yêu nước mình
không thể làm điều đó. Nhưng ngoài ra, ông Hồ còn chứng tỏ đảng cộng sản của
Việt Nam chỉ là một bộ phận của đảng cộng sản quốc tế và ông ta rất hãnh diện
về điều đó. Trong bộ sách Hồ Chí Minh Toàn Tập, tập 4 có một đoạn
viết lời giảng dạy của Hồ Chí Minh về Quốc Tế Cộng Sản như sau: “Đệ Tam Quốc Tế là một đảng Cộng sản thế giới, các đảng ở
các nước như là chi bộ, đều phải nghe theo kế hoạch và quy tắc chung. Việc gì
chưa có lệnh và kế hoạch của Đệ Tam Quốc Tế, thì các đảng không được làm”.
Điều này cho thấy
bản chất tay sai của ông Hồ cho đảng cộng sản quốc tế. Vậy thì lợi ích dân tộc
nằm ở đâu? Thực vậy! không thể có lợi ích dân tộc ở đây mà chỉ một màu đỏ máu
của chủ nghĩa cộng sản.
Thứ ba, Sau đây là câu chuyện Chỉ Là Cái Nắp Hộp Thuốc Lá,
câu chuyện do tác giả Nguyễn Minh Cần kể lại (trang 62, trong quyển Đảng Cộng Sản Việt Nam Qua
Những Biến Động Trong Phong Trào Cộng Sản Quốc Tế). Lúc đó là
thời điểm 1950, ông Nguyễn Minh Cần giữ chức Ủy Viên Thường Vụ Tỉnh Ủy Thừa
Thiên được Trung Ương Đảng Cộng Sản (lúc bấy giờ là Đảng Cộng Sản Đông Dương)
triệu tập ra Việt Bắc dự hội nghị cán bộ để chuẩn bị cho Đại Hội 2 vào năm sau.
Lúc đó có nhu cầu cần phải đổi tên Đảng Cộng Sản Đông Dương thành Đảng Lao Động
Việt Nam để che giấu bộ mặt cộng sản hầu có thể lôi kéo nhiều tầng lớp dân
chúng. Sau khi giải thích cho các đảng viên hiểu
rõ ích lợi cần phải đổi tên đảng, Hồ Chí Minh giơ cao nắp hộp thuốc lá thơm
“Craven A” về phía có nhãn hiệu và nói: “Đây là Đảng Cộng Sản”, xong ông xoay
nắp hộp về phía không có nhãn hiệu và nói: “Còn đây là Đảng Lao Động.” Ông lại
lớn tiếng hỏi: “Thế thì các cô các chú thấy có khác gì nhau không?” Cả hội
trường đồng thanh đáp vang: “Dạ không ạ!” Ông mới nghiêm nghị:
“Các
cô các chú nên biết rằng việc đổi tên đảng ta, Bác đã xin ý kiến các đồng
chí Stalin và Mao Trạch Đông rồi, các đồng chí ấy đã đồng ý. Các cô các chú
nên biết rằng ai đó thì có thể sai, chứ đồng chí Stalin và đồng chí Mao
Trạch Đông thì không thể nào sai được.”
Nghe Bác nói như
vậy, cả hội trường vỗ tay rầm rầm nhất trí với Bác. Lần đó là hội nghị chuẩn bị
cho Đại Hội 2 năm 1950, Hồ Chí Minh đã tuyên bố như vậy. Sang năm 1951, vào
đúng Đại Hội 2 của Đảng, Hồ Chí Minh cũng lặp lại nguyên văn:
“Ai đó thì có thể sai, chứ đồng chí Stalin và đồng chí Mao
Trạch Đông thì không thể nào sai được.”
Ở đây có thể thấy
hai điều, điều thứ nhất đó là ông Hồ nói đến việc xin ý kiến Stalin và Mao
trong việc thay tên đảng. Tại sao phải thay tên đảng và thay tên đảng làm sao
phải hỏi ý kiến Stalin và Mao? Đó là minh chứng cho việc chủ nghĩa cộng sản
phải núp bóng chủ nghĩa dân tộc và nhân dân (đảng Lao động) và ông Hồ làm tay
sai cho Stalin, Mao. Ngoài ra điều thứ hai cũng nói đến bản chất tin tuyệt đối
vào đảng cộng sản và lãnh tụ của nó của ông Hồ “Stalin
và Mao không thể sai”.
Thứ tư, cũng qua cuốn “Vừa đi đường vừa kể chuyện” của
Trần Dân Tiên, chúng ta mới biết tính gian xảo và ngụy biện của
ông Hồ. Mở sách Trần Dân Tiên, đọc kỹ hai trang liền nhau, trang 76 và trang
77, để thấy sự vô lý mà ông Hồ đã tự vạch ra cho bạn đọc thấy.
Đây trang 76: “Trong thời kỳ đầu, phong trào lan rộng và ăn sâu… Trong
những tỉnh Nghệ An và Hà Tĩnh, nhân dân Việt Nam đã lật đổ chế độ cai trị của
Pháp và phong kiến và lập chính quyền xô viết. Họ tuyên bố độc lập và
thi hành tự do dân chủ. Những ủy ban xã, ủy ban huyện được dựng nên.”
Ở trang 76
đó, Hồ Chí Minh khoe là đã lập được những Làng Đỏ theo kiểu Xô Viết của Liên
Xô, nhưng tiếp sang trang 77 của Trần Dân Tiên, ông Hồ lại... không chịu
nhận mình là cộng sản:
“Bọn
đế quốc bịa đặt rằng những người cách mạng đó là tay sai của Đệ Tam Quốc Tế,
của Liên Xô… Đế Quốc Anh cho rằng ông Nguyễn là tay sai của Liên Xô… Pháp-Nhật
tuyên truyền ầm ĩ Việt Minh là cộng sản, nhận chỉ thị, tiền bạc của Mạc Tư
Khoa… ”
Thật là một hành
động tiêu biểu cho con người của ông Hồ nói riêng và các thế hệ cộng sản nói
chung cho cả đến ngày nay “Vừa ăn cắp, vừa la làng”. Một mặt thừa nhận mình lập
những Làng đỏ theo kiểu Liên Xô nhưng mặt khác chối ngay không phải là… Cộng
sản. Điều này cho thấy bản chất gian xảo của ông Hồ cũng như minh chứng cho
việc ông ta chỉ là một con bài của cộng sản quốc tế chứ không phải hoạt động
cho chủ nghĩa dân tộc như ông ta chống chế.
Thư năm, nói riêng về Hồ Chí Minh, lúc còn mang tên Nguyễn Ái
Quốc, vào tháng 6 năm 1923, đã được bầu vào Ban Chỉ Đạo gồm 11 người của Quốc
Tế Nông Dân tức là Krestintern, một bộ phận ngoại vi của Đệ Tam Quốc Tế
Komintern. Đến khi mang tên Hồ Chí Minh thì được Lãnh Tụ Liên Xô Khrushchev
trong quyển hồi ký của ông tán tụng như sau:
“Hồ
Chí Minh là tông đồ nhiệt thành của tôn giáo Cộng Sản, là vị thánh của chủ
nghĩa Cộng Sản, người nhiệt thành xả thân vì đại nghĩa… Các bạn phải tôn kính
người này, hãy quỳ gối trước ông ấy để tỏ lòng biết ơn về những đóng góp vô vị
lợi của ông ấy cho chính nghĩa Cộng Sản, đã dành cho nó tất cả sức lực và khả
năng của mình.”
Ở lời phát biểu của
ông Khrushchev cho thấy ông Hồ chính là một con chiên cộng sản nhưng không phải
con chiên của Dân tộc.
Thứ sáu, có lẽ không cần nhắc lại dài dòng về một cộng sản gộc như
ông Nguyễn Lương Bằng. Ông cũng là một trong những tay chân của ông Hồ. Chúng
ta thấy gì trong cuốn hồi ký “Mãi mãi đi theo con đường của người
- Hồi ký về Bác Hồ” của ông Nguyễn Lương Bằng. Cuốn sách
đó được Nhà xuất bản Chính trị Quốc gia xuất bản tại Hà Nội năm 2006 và nó nói
lên nhiều điều về ông Hồ và mánh lới của ông ta.
Trong thời gian Hồ
Chí Minh tại Trung Quốc, mở lớp huấn luyện cho các cán bộ cộng sản trong tổ
chức Thanh Niên Cách Mạng Đồng Chí Hội, ông Hồ đã hướng dẫn cán bộ ông ta lợi
dụng chủ nghĩa dân tộc như một thứ bình phong để đưa chủ nghĩa cộng sản vào
Việt Nam. Nguyễn Lương Bằng đã viết tại trang 10 của cuốn sách:
"Phải
khéo léo dẫn đến sự kiện nhân dân Viện Nam đang bị áp bức bóc lột. Đối với chủ
điểm này nếu đối phương đồng tình thì dẫn đến kích động. Khi người ta vào tròng
rồi thì mới đưa ra chủ nghĩa cộng sản".
Bạn đọc có thể thấy
ông Hồ đã hướng dẫn cán bộ dùng phương pháp lừa mị dân tộc ta đang bị áp bức
của Pháp đến sự kích động dẫn đến cho nhân dân ta “vào tròng”. Cái tròng đó
chính là thứ chủ nghĩa cộng sản tàn ác.Vẫn biết làm chính trị có những yếu tố lắt
léo, nhưng chủ trương lừa đảo dân tộc của chính mình đang trong cảnh tang
thương thì thật vô nhân đạo.
Tiếp đó, Nguyễn
Lương Bằng còn kể thêm việc ông Hồ đã dạy ông ta trong lúc tuyên truyền: "Không nên nói vô sản một cách cứng nhắc. Trước mắt
chúng ta là phải đánh đổ thực dân Pháp. Cho nên phải khơi dậy lòng yêu nước của
mọi người, như thế mới đi vào lòng mọi người" (Trích trang 17 của cuốn sách).
Trên mặt trận
truyền thông, ông Hồ đã yêu cầu phải viết theo luận điệu kêu gọi lòng yêu nước
trước. Nguyễn Lương Bằng kể lại: "... Sau
đó chúng tôi chỉnh đốn lại bài vở trên tờ báo Kèn Gọi Lính. Từ đấy những số
báo, những truyền đơn của chúng tôi có tác dụng trông thấy. Y sĩ Thuyết, sang
học thuốc ở Thượng Hải nói trước ngại đọc, vì chỉ thấy nói toàn về cộng sản,
bây giờ đã bắt đầu thích đọc, vì thấy các số báo nói về lòng yêu nước." (Trích trang 18 của cuốn sách).
Rõ ràng ông Hồ chỉ
muốn các cán bộ của ông dùng lòng yêu nước và chủ nghĩa dân tộc để đánh lừa
nhân dân Việt Nam. Ông ta không dám tuyên truyền chủ nghĩa cộng sản vì sợ sự
thật về nó bị các đảng theo chủ nghĩa quốc gia vạch trần. Đồng thời dùng nó như
một thứ vũ khí lừa đảo, lôi kéo quần chúng về phía mình.
Thứ bảy, sau khi đã thành lập Mặt Trận Việt Minh kêu gọi toàn dân
chống Pháp, ông Hồ cũng dấu giếm nguồn gốc cộng sản của mình. Việt Minh được
khoác cho chiếc áo giải phóng dân tộc chứ không phải chiếc áo cách mạng vô sản.
Chúng ta thấy rằng thời đó thanh niên gia nhập Việt Minh để đánh Pháp, chết cho
sự tự do và độc lập của Việt Nam chứ không chết cho chủ nghĩa cộng sản. Thanh
niên, thiếu nữ Việt Nam đi theo tiếng gọi kháng chiến đánh Pháp, chứ không đi
theo tiếng gọi của cuộc cách mạng vô sản. Và có một câu hỏi được đặt ra hết sức
nghiêm túc: Nếu quả thật là đảng cộng sản lúc đó được nhiều người theo, thì
lý do gì ông Hồ phải tuyên bố giải tán đảng cộng sản Việt Nam (dù chỉ trên lý
thuyết) vào năm 1945?
Đây là đoạn trích
trên wiki của đảng cộng sản có ghi: “Ngày 11 tháng 11 năm 1945 Đảng
Cộng sản Đông Dương tuyên bố tự giải tán để giấu sự liên hệ cộng sản với nhà
nước mới thành lập, lấy tên gọi mới là Hội nghiên cứu Chủ nghĩa Mác ở Đông
Dương, mọi hoạt động công khai của đảng từ đây đều thông qua Mặt trận Việt
Minh. Song trên thực tế, đảng vẫn hoạt động và chỉ đạo công cuộc kháng
chiến.”
Thứ tám, trong cuốn “Đường kach mệnh”, là một cuốn tài
liệu Hồ Chí Minh dùng để huấn luyện cán bộ đã viết rất rõ là cách mạng tất yếu
phải chịu sự chỉ huy của chủ nghĩa Mác Lênin. Cuộc vận động cách mạng trong
nước phải được kết hợp chặt chẽ với vô sản quốc tế. Ông Hồ đã chỉ đạo Lâm Đức
Thu bán đứng cụ Phan (chứng minh ở phần 8) để lấy tiền và nhằm thanh toán những ai
yêu nước nhưng không tham gia Việt Nam Thanh niên Cách mạng Đồng chí hội. Đây
chỉ là một ví dụ trong số rất nhiều người đã bị ông Hồ thanh toán không thương
tiếc nhằm nắm quyền lực trong tay và củng cố cho đế chế cộng sản của ông ta.
Thứ chín, chúng ta hãy nghe Ngọc Châu - tác giả cuốn sách “Theo
Bác Đi Chiến Dịch” do nhà Xuất Bản Quân Đội Nhân Dân
phát hành trang 13 đến 23 có đoạn viết:
"Tôi
vào giải phóng quân giữa lúc phong trào cách mạng đang lên cao... Đây là lần
đầu tiên tôi được học về tôn chỉ mục đích chương trình, điều lệ của Mặt Trận
Việt Minh một cách kỹ càng. Vì vậy khi học tôi rất cảm động, nhưng khi học đến
đoạn nói trong Mặt Trận Việt Minh có cả đảng cộng sản tham gia thì tôi giật
mình! Thật tôi không thể ngờ được là sao Mặt Trận Việt Minh lại có cả Đảng cộng
sản tham gia! Vừa hay ông cụ bảo phát biểu những điều chưa hiểu, tôi giơ tay
ngay. Được ông cụ chỉ định tôi mạnh dạn nói:
-
Thưa cụ, tại sao trong Mặt Trận của ta lại có đảng cộng sản?
Lời
tôi vừa dứt thì trong lớp đã có nhiều tiếng xì xào. Trước phản ứng đó tôi lo
sợ.... Ông cụ ra hiệu cho mọi người giữ trật tự rồi hỏi lại:
-
Đồng chí hiểu về đảng cộng sản như thế nào?
-
Thưa cụ, cháu chưa hiểu, nhưng nghe nói đảng cộng sản không tốt!
Ông
cụ lúc ấy mới chỉ một học viên khác và bảo trả lời câu hỏi ban đầu của tôi:
- Đế
quốc Pháp, phát xít Nhật ghét cộng sản cũng như ghét Việt Minh ta do đó, nó
dùng mọi điều xấu xa để gán cho cộng sản và Việt Minh ta. Những người cộng sản
là những người đánh Pháp, đuổi Nhật kiên quyết nhất trong Mặt Trận Việt Minh.!
....
Trong
một buổi chiều, chúng tôi nhận được tin đồng chí Đường đã hy sinh trong trận
diệt Phỉ. Gần tối, đồng chí Trần Định đến thăm, nói với tôi:
- Ông
cụ bảo mình tới kể cho đồng chí nghe về gương chiến đấu của đồng chí Đường đấy.
Đồng
chí Trần Định kể xong, dặn tôi:
- Ông
cụ dặn là phải neo gương theo đồng chí Đường. Đồng chí Đường là một người cộng
sản tốt đấy!"
Qua đoạn kể của tác
giả Ngọc Châu, chúng ta thấy rằng thời đó thanh niên gia nhập Việt Minh để đánh
Pháp, chết cho sự tự do và độc lập của Việt Nam mà tiêu biểu là những người như
ông Châu. Họ đâu có biết họ đã mắc mưu lừa của cộng sản đồng hóa chủ nghĩa dân
tộc yêu nước với chủ nghĩa cộng sản.
Thứ 10, Trong cuốn hồi ký của Trường Chinh – Trường Chinh -
Một Nhân Cách Lớn, Một Nhà Lãnh Đạo Kiệt Xuất Của Cách Mạng Việt Nam -
Nhà Xuất Bản Chính Trị Quốc Gia - trang 172 có viết:
"Bác
Hồ chủ trì hội nghị Trung Ương Lần Thứ 8 tại Khuỗi Nậm. Bác không tự giới thiệu
mình là Nguyễn Ái Quốc, mà chỉ nói là đại diện Quốc Tế Cộng Sản. Bác Hồ nói đây
chưa phải là đại hội đảng nhưng vẫn cứ bầu ra Ban Chấp Hành Trung Ương và Tổng
Bí Thư. Chúng tôi đề nghị Bác Hồ đảm nhận chức vụ Tổng Bí Thư. Song, Bác nói:
Tôi đang làm một số việc của Quốc Tế Cộng Sản, do đó chưa thể giữ chức Tổng Bí
Thư Đảng ta được."
Việc từ chối đó
cũng cho thấy rất rõ dã tâm của HCM là để đàn em của ông ta chết thay cho ông
ta, còn ông ta thì tìm lý do để không ở lại VN - một nơi quá nhiều nguy hiểm.
Qua việc từ chối đó nó cũng cho thấy một HCM chẳng tha thiết gì đến tiền đồ của
dân tộc, mà chỉ tận tụy phục vụ cho quyền lợi của Quốc tế cộng sản.
Kết
luận: Ông
Hồ là một người không kính trọng các vị anh hùng dân tộc, phỉ báng tôn giáo cả
Thiên Chúa giáo và Phật Giáo. Đồng thời ông ta luôn núp bóng các tổ chức dân
tộc để thực hiện mưu mô làm tay sai cho quốc tế cộng sản nhuôm đỏ Việt
Nam.
Nhận Xét chung:
Ông Hồ Chí Minh tự
cho mình là người yêu nước nhưng thực sự ông ta ra đi khỏi Việt Nam không phải
để tìm đường cứu nước mà chỉ đơn thuần đi kiếm việc nuôi sống bản thân mình.
Ông ta làm việc cho quốc tế cộng sản chỉ có 2 mục đích đó là kiếm tiền nuôi bản
thân và âm mưu nhuộm đỏ Việt Nam, làm tay sai cho chủ nghĩa cộng sản.
Bản thân ông ta rất
bất kính với dân tộc, với tôn giáo nên trong con người ông ta không thể tồn tại
tình yêu dân tộc và chủ nghĩa dân tộc. Chính vì vậy ông Hồ phải thay tên đảng,
lừa dối nhân dân để mượn danh đấu tranh “giải phóng dân tộc” nhằm thực
hiện mục đích riêng ông ta (quyền lực) và mục đích chung của quốc tế cộng
sản.
Đây là một minh chứng cho thấy tội ác: Lừa dối dân tộc của ông Hồ!
Hoàn thiện và chỉnh
sửa: 16/07/2012
No comments:
Post a Comment