Linh Cao truyện
Truyện kể dân gian, ở xứ Lạc, có giống sơn
hầu tên gọi “linh cao”. Giống này hung dữ, xảo quyệt, nói ngôn ngữ lạ, biết
tiếng người, thường sinh hoạt ẩn nấp trong các hang động âm u trên núi , thích
hoạt động lén lút trong bóng tối, đặc biệt về đêm.
Cái tên “linh cao” cũng có nhiều truyền
thuyết. Có thuyết cho rằng vì chúng phát xuất từ một loài giả nhân (không phải dã nhân) nhiễm phải những chướng khí độc hại ở trong
các u cốc trên núi mà thành. Sau này sinh sản nhiều, tràn về đồng bằng, chúng
vẫn có tính thích sinh hoạt ở cao độ. Có con thích sống trên nhà sàn. Có con
lại ghét bất cứ sinh vật nào đứng cao hơn nó. Những con khác, khi ùa về thành,
thường chiếm ngự những lâu đài biệt thự to lớn nhất. Lại có con cao ngạo đến
mức đòi leo ngồi lên chỗ cao nhất, cả trên bàn thờ. Dù đã ở trên cao nhưng vẫn
không quên hang động, ưa luồn lách chui rúc vào các hang hốc khe lỗ, bất kể lớn
bé, nhỏ to.
Thuyết khác lại bảo: đó là một loài cáo
thành tinh. Cái tên “linh cao” do con người, vì hãi sợ chúng, đọc trại đi từ
chữ “tinh cáo” mà thành. Sợ là phải vì chúng hung hiểm, độc ác. Chung quanh các
hang động nơi chúng ở, các sinh vật, hoặc đã bị giết hại hoặc sợ hãi bỏ đi. Đói
khát, lợi dụng việc nghe hiểu nói được tiếng người, ban đêm chúng mò mẫm kéo
nhau về các làng xóm của loài người, che giấu bản mặt xấu xa, buông lời ve vãn,
dụ khị đàn bà con nít và những người nhẹ dạ, rồi bắt cóc mà uống máu, ăn thịt.
Có
nhà chủng học lại cố minh chứng chúng chẳng qua là một giống đười ươi thời ăn
lông ở lỗ còn sót lại. Giống này hình dạng to lớn như người, nhưng cái đầu nhỏ
thó, mõm nhô ra, trán thấp tè. Chúng thường lấy vỏ dừa đội lên đầu để che cái
trán thấp, thích giả làm hề, toàn những trò kinh thiên động địa, bàn tay vỗ vào
ngực đôm đốp, miệng không ngớt kêu lên những tiếng: “tính cào, tính cào…(đỉnh cao, đỉnh cao…)” Loài người ở xa,
tiếng vọng không rõ, nghe như hai tiếng “linh cao”.
Nghe nói “linh cao” là loài không tim. Vì
không có tim nên chúng vô cảm, không
biết yêu đương ,chỉ ưa chém giết. Khi cần giành mồi, chúng sẵn sàng sát hại
ngay chính đồng loại của chúng. Vì không tim nên máu trong người chúng dồn cả
lên đầu, khiến đôi mắt lúc nào cũng toé lửa, miệng thì luôn luôn khát máu. Bắt
được con mồi, chúng thích xé nạn nhân ra thành nhiều mảnh để nhìn cảnh thịt rơi
máu đổ rồi mới từ từ liếm láp. Tuy là loài ăn tạp, sắt thép rác rưởi gì chúng
cũng ngốn tất, nhưng món ăn khoái khẩu của chúng dĩ nhiên lại là quả tim. Chúng nghĩ rằng nhai
được nhiều tim thì có ngày, cơ thể chúng
sẽ mọc được một trái tim.
Bắt được mồi, vì sợ lửa hay không biết
cách dùng, chúng thường nắm chặt tay chân nạn nhân đem phơi trước ánh mặt trời
để hâm nóng bầu máu thịt con mồi hầu ngon miệng, mắt nhắm tít lại, miệng cười
há ra cười, chờ khi trời tối thì xé xác mà ăn. Để đề phòng, con người bảo nhau,
chặt những lóng tre lớn để sẵn, đi đâu thì đeo vào tay vào chân. Rủi có bị bắt
thì chờ khi chúng nhắm mắt cười, từ từ rút tay chân ra khỏi ống tre mà chạy trốn.
Có người bị chúng bắt, thoát được về kể chuyện:
Có
con linh cao, khi mặt trời lặn, mở mắt ra thấy mồi chỉ còn là mấy khúc tre cứng
ngắc, không tim, không máu không thịt, hàm răng nhọn hoắt của nó không có gì để nhai nuốt được. Nó giận dữ đi tìm
chung quanh không thấy, nhất quyết đổ lỗi cho mặt trời lấy mất. Nó nhớ lại,
trước khi nhắm mắt cười, ngoài nó ra chi có mỗi mặt trời đang ở gần. Đúng thị
là mặt trời đã ăn cắp con mồi của nó. Mặt trời chạy đi đâu? Nó nhìn về ánh mặt
trời lặn. Thế là nó cứ nhắm hướng Tây mà đi tìm. Ban ngày, mặt trời ở cao quá,
nó với không tới thì nó nghỉ. Ban đêm, mặt trời xuống thấp thì nó lần theo.
Băng
qua bao rừng núi sông biển, cứ hướng mặt trời lặn mà đi. Cho đến một ngày, đói
khát và sắp kiệt sức, nó gặp một lão râu xồm, tóc tai vểnh ngược, to lớn bặm
trợn hơn cả nó, xục xạo mò mẫm trong rừng sâu. Lão đang tìm nước đái của tắc kè
để pha chế thuốc. Lão từng là lái buôn. Lão buôn thuốc đỏ, thuốc lừa. Thiên hạ
còn khôn lỏi nên lão bịp chưa được mấy người. Lão bèn dở tài mọn ra lập môn
phái. Người theo học lèo tèo, rơi rụng như lá mùa thu.
Nhìn thấy một sinh vật đói lả, người không ra người, ngợm không ra ngợm, cứ theo dấu mặt trời lặn mà bước, lão lên gịong quát:
Nhìn thấy một sinh vật đói lả, người không ra người, ngợm không ra ngợm, cứ theo dấu mặt trời lặn mà bước, lão lên gịong quát:
- Tên kia! Mi là giống gì? Người hay vật?
Đi đâu mà vất vưởng như một con chó đói thế?
- “Linh cao, linh cao”.- Nó vỗ ngực la.
- Cao hơn giống người một cái đầu. Ta
đang đi tìm mặt trời để đòi lại con mồi nó cướp mất của ta. Thế lão có biết tên
mặt trời trốn ở đâu không? Lão râu xồm cười:
- Mi ăn nói gì mà cao… ngạo thế? Vậy cũng
xưng là loài cao hơn giống người. Nói thật cho biết, mi có đi hết đời cũng
chẳng bao giờ đuổi kịp được mặt trời.
Lão nhíu mày tính toán, loài người khôn
ngoan khó bịp, cái giống dở dở ương ương này không chừng nhờ cậy được cho toan
tính của mình. Nghĩ thế, lão bèn cho nó ăn và có ý thu làm đồ đệ.
Lão râu xồm nguyên là một tay phù thuỷ hết
thời, bùa phép của lão để mưu đồ lợi ích cá nhân. Hại đời hại người nhưng cứ
nhơn nhơn tự xưng là cứu nhân độ thế, bởi thế thiên hạ ghê sợ tránh xa. Lão lấy
máu dê, máu chó, máu heo trộn lẫn với mồng gà, hạt lựu, nước đái tắc kè, nước
dãi kỳ nhông và nhiều thứ khác tạo nên một dung dịch sền sệt màu đỏ lão gọi là
thần dược “chuyên chế nhiệm mầu, hiệu quả vạn năng”. Lão quả quyết đem thứ
thuốc này pha vào thì thức ăn sẽ thành đồ cao lương mỹ vị, thức uống thành bồ
đào mỹ tửu, nhuộm vào quần aó vải vóc mặc vào thì sang trọng như ông hoàng bà
chúa, tưới lên vật liệu đồ dùng thì lều cỏ sẽ biến thành lâu đài hoành tráng
lộng lẫy với những vật dụng vô giá không vàng bạc châu báu nào có thể so sánh
kịp. Lạ lùng nhất là khi lão rêu rao đem thuốc của lão mà rải vào đất thì mặt
đất sẽ mọc ra của cải, đồ ăn, ước gì có nấy, thật là sung sướng, không phải làm
lụng khó nhọc chi cả.
Người nghe không mấy ai tin. Thế nhưng
cũng có người nhẹ dạ nghe lời lão, mang về pha chế vào đồ ăn. Một mùi khó chịu
xông lên làm choáng váng mặt mày đến nôn oẹ, cho chó chó chê, cho mèo mèo mửa.
Có con đói quá ráng nín thở liếm láp thì chưa kịp nuốt vào đã sùi bọt mép, rên
ư ử, máu rịn ra khắp nơi từ mắt mũi miệng đến tay chân rất thảm hại. Người đến
phàn nàn, lão lý sự:
- Thuốc của ta là một thần dược tinh khiết
chỉ dùng cho người và các linh vật. Ngươi cho lũ súc vật ăn, chúng chê là phải.
Kẻ khác tiếc của giời, ráng thử một vài
miếng vào bụng, nuốt trợn lòi con mắt, miệng chỉ chực nôn, tay chân lẩy bẩy.. Mang
đến lão bắt đền, lão cười giả lả:
- Thuốc đắng giã tật. Đây là loại linh
dược, phải đắng cay, khó ngửi mới hiệu nghiệm, có đâu như những thứ thuốc tầm
thường giả hiệu khác. Muốn có công hiệu cũng phải cần có thời gian. Các ngươi
không thấy cái nhãn của thuốc là “chuyên chế nhạt mầu, hệ quả vạn năm” à! Lão
biến đổi từ câu “chuyên chế nhiệm mầu, hiệu quả vạn năng” của lão. Thần dược
chính hiệu của ta khi dùng bước đầu ngấm vào cơ thể thì có phản ứng nhạt mầu.
Mất mầu thì có hơi nặng mùi một chút. Phải cố chịu đựng thì vạn năm sau sẽ có
hiệu quả. Dục tốc bất đạt. Nhãn đã ghi rõ ràng như thế.
Lời giải thích của lão râu xồm thật lạ. Nó
lươn lẹo và khúc khuỷu làm sao ấy. Lại thêm cái lối nhìn của lão xỉa xói cay
độc, sắc cạnh như dao cắt vào da thịt. Không ai dám hỏi tiếp. Từ đó người ta
gọi lão là lão lừa hay lão “Cắt Mắt”.
Nổi tiếng lừa, hàng của lão Cắt Mắt khó
đem gạ gẫm, lão buồn tình chui vào hang núi diện bích mười năm, nghiền ngẫm
nghĩ ra một mớ độc chiêu đi bình thiên hạ. Lão lại muốn truyền bá những chiêu
thức độc đáo của mình mong chiếm lấy quyền lực. Đệ tử có được mấy người, lão
tính mở rộng môn phái để gây thanh thế. Đang vùi đầu suy tính thì vừa lúc gặp
con linh cao. Buồn ngủ gặp chiếu manh. Đúng là loại đệ tử hợp ý lão đang cần.
Lão thấy có thể dùng con “người ngợm” này cho ý đồ của lão.
Nhìn ngắm nó một hồi, lão bảo:
- Thôi được, ta nhận ngươi làm đệ tử. Từ
giờ nhà ngươi khỏi cất công đi tìm mồi. Làm học trò của ta ,ngươi sẽ biến thành
chuá tể một cõi. Các con mồi sẽ hoàn toàn khuất phục, tự động dẫn xác vào miệng
của ngươi.
Con linh cao nghe nói thì thích chí, lại
nhắm mắt mà cười, mồm hét vang mấy tiếng: “linh cao, linh cao”.
Lão Cắt Mắt tới gần lôi cái vỏ dừa nó đang
đội trên đầu quăng xuống đất. Lão nói:
- Bỏ cái thứ kệch cỡm này đi. Trông ngươi
giống như một con khỉ làm hề. Ta sẽ cho ngươi một cái khác tốt hơn mà đội.
Đoạn lão đi tìm cho nó một cái mũ cánh sao
nhọn hoắt, tẩm thêm độc dược vào, đội lên đầu nó. Lão giải thích:
- Đây là mũ “đại đồng”, được chế tạo từ
loại đồng cổ tốt nhất,tên lửa cũng không xuyên thủng. Có mũ này trên đầu, ngươi
sẽ có sức mạnh, có uy thế. Cánh sao là biểu tượng của uy lực trên cao và là
thần hộ mạng của ngươi. Vì ngươi sinh ra từ loại sơn lam chướng khí hỗn hợp
thuộc âm, kỵ ánh sáng, thích hoạt động mờ ám, chui rúc về đêm, ánh sao sẽ dẫn
lối đưa đường và bảo vệ ngươi. Nhớ phải luôn giữ cái mũ trên đầu. Không có nó,
không những mất uy quyền mà sinh mạng của ngươi sẽ lâm nguy.
Để cho chắc ăn, lão dùng một vòng thép
niền chặt cái mũ lên đầu con linh cao, gọi là vòng “kiên quyết”. Nhìn lại khuôn
mặt nó, lão lại bảo:
- Ngươi có cốt hầu, rất hợp cho việc bắt
chước, học vẹt những ngôn từ xảo thuật. Nhưng cái bản mặt quá gớm ghiếc, ban
đêm đàn bà thấy thì khiếp sợ, con trẻ thì khóc thét. Nhất là đôi tai lừa lộ ra
thế kia thì lừa bịp ai được. Để ta làm cho ngươi một cái mặt nạ.
Lão dùng thứ thuốc riêng chế tạo thành một
cái mặt nạ muôn mặt, khi mang vào, chỉ cần đưa tay vuốt qua, khuôn măt biến đổi
ngay. Khi thì anh trí thức, lúc thì bác nông dân. Mới là cô gái trẻ xinh xắn,
bỗng thành ông già râu thậm thượt. Nói chung đủ mọi gương mặt từ thiên thần đến
ác quỷ.
Rồi lão moi ra một khúc vải đã nhuộm thuốc
để làm áo choàng. Gọi đó là “lãnh hồng bào”, lão bảo đó là áo của các vị vua
chúa. Màu đỏ là màu của sức mạnh, màu của huyết chiến, đó cũng là màu của máu,
màu của kiên quyết bảo vệ vị trí cai trị độc tôn. Màu này hợp với giống linh
cao là loài thích máu. Lão lại trang bị cho nó một đôi ủng “lập trường” làm
bằng da “giai cấp”, lót đế “chuyên chính” Với đôi ủng dưới chân, nó có thể giẫm
nát mọi chướng ngại chống đối trên đường.
Con linh cao rất là sung sướng, nhưng nó
cũng hỏi lại:
- Trên cả tuyệt vời, nhưng sao lão có đầy
đủ mà chưa chiếm được thiên hạ?
Lão Cắt Mắt thở dài đánh sượt mà nói:
- Mưu sự ở ta, thành sự tại… hên xui. Ta
có một bí kíp gọi là “Vô Luân Bí Kíp” rất bí truyền. Bí kíp này do công phu ta
thu thập nghiền ngẫm mười năm trong hang núi, do đó mang nhiều âm khí. Thần
dược đỏ hợp cùng bí kíp, giống người như ta thuộc dương khí, luyện tập trăm năm
cũng chỉ đạt tới bốn thành công lực. Nhà ngươi có được ưu thế của loài linh
cao, thuộc âm, rất hợp bí kíp, tức có thêm được mấy thành công lực nữa, may ra
có thể luyện tới mức thượng thừa. Bí kíp của ta gồm các độc chiêu: vô sản, vô
gia, vô thần, vô tổ. Khi đem sử dụng, cái nhân tính còn sót lại trong ta thường
hoá giải nó thành vô chiêu, dễ bị phản ứng ngược đến trở thành tàn phế. Do đó
ta chưa dám sử dụng.
Ngươi là giống có cốt
cách loài hầu,lại vô tâm, vô trí, vô cảm vô tình. Bí kíp này rất tàn độc, cần
vô tâm để chỉ biết hận thù, vô trí để không còn suy xét, vô cảm để thẳng tay
khi chém giết và vô tình để sẵn sàng ăn thịt hút máu cả đồng chủng đồng loại. Ngươi có căn cơ, luyện tập bí
kíp của ta chắc chắn sẽ thành vô địch. Như thế, ước muốn làm chủ thế giới của
ta hy vọng thành sự thật.
Nói
xong, lão cười ha hả. Từ đó lão đóng cửa hang, dốc tâm truyền nghề cho tên đệ
tử linh cao.
Thời gian thấm thoát mấy thu qua, con linh
cao đã học hết moị ngón nghề, khẩu quyết của sư phụ. Một hôm, lão Cắt Mắt bảo:
- Nay ta đã truyền thụ hết công phu của
ta. Ngươi đã có được mười thành công lực. Đã đến lúc ngươi hạ san đi chinh phục
thiên hạ, làm rạng danh môn phái, trả thù cho ta đã từng bị lũ người ngu ngốc
lăng nhục khinh mạn.
- Tuân lệnh sư phụ, con linh cao nói,
nhưng đệ tử chưa biết phải đi đâu, làm gì, nên bắt đầu từ chỗ nào? Xin sư phụ
chỉ bảo.
Lão Cắt Mắt nghiêm khắc trả lời:
- Không được vi phạm môn quy. Trên nguyên
tắc, luật lệ của phái Vô Luân tập trung ở chữ Vô. Vì thế không có thầy trò, cha
mẹ con cái, anh em vợ chồng gì ráo trọi. Từ giờ ngươi phải biết lãnh hội: Tất
cả đều cá đối bằng đầu, như nhau, bằng nhau. Tất cả xưng hô với nhau bằng hai
chữ “đồng chóe”. Ngươi nên gọi ta là đồng chóe lão sư.
Lão râu xồm lại suy nghĩ một hồi, đoạn lão
vỗ bồm bộp vào đầu gật gù:
- Ta nhớ rồi. Năm xưa có một gã đểu đến
đây xin thọ giáo. Thành tựu xong, gã trở lại giang hồ hành hiệp. Nghe nói gã đã
thành công, thành công, đại thành công, trở nên bang chủ một bang phái rất lớn.
Ngươi nên tìm đến gã học hỏi thêm cách ứng xử. Xuất hành từ đây, cứ theo hướng
Bắc, hỏi thăm một gã nhỏ bé, thâm hiểm, tên gọi Le Nanh, biệt danh gã sói. Gã
nguyên là một con sói già lông tóc rụng hết, tu luyện lâu năm trên những đỉnh
núi băng tuyết, mà biến thành người. Cứ đến gặp hắn bảo ngươi là đệ tử của ta,
gã sẽ giúp đỡ.
Linh Cao từ giã lão râu xồm rồi nhắm hướng
Bắc mà đi. Chẳng bao lâu tới một vùng đất mênh mông, tuyết phủ ngập đồng. Nó
thấy một gã nhỏ thó, đầu bóng như gương, mặc áo đỏ hệt như nó, một tay cầm
chuỳ, một tay lòi tói đang sai khiến một lũ thủ hạ cũng áo đỏ quần hồng hò hét
điều khiển một đám đông mặc đồng phục màu xám, chân đất đeo xiềng, cổ quấn khăn
đỏ có đeo nhiều vòng sắt. Họ đang làm việc trên cánh đồng trắng xoá. Nhìn kỹ,
nó thấy họ đang gieo vãi một loại hạt pha trộn thuốc thần mầu đỏ của lão Cắt
Mắt. Gieo vãi tới đâu, ruồi nhặng bu quanh tới đó.
Đặc biệt, đám người này chỉ làm việc một
tay, còn tay kia phải nắm lấy người bên cạnh và bước những bước thật đều và
thẳng hàng, theo đúng hàng ngũ. Gã nhỏ thó ngồi trên một đài cao giám sát. Hễ
có người nào mỏi tay, không gieo hạt, buông tay nắm hoặc đi trật hàng ngũ, gã
liền nhảy xuống một tay giáng cho những truỳ nặng nề, tay kia vung sợi xích sắt
quất tới tấp. Dù đau đớn đến gập người lại, đám người vẫn cứ luôn miệng phải
vừa mỉm cười vừa tung hô Bang chúa vĩ đại, rộng lượng hải hà. Linh cao ngước
nhìn thì nhận ra đúng là gã sói. Nó mở miệng:
- Kính chào đại nhân, ngài có phải là Le Nanh đại vương không?
Gã sói nhìn lên, thấy một tên mặc áo
choàng đỏ, đội mũ cánh sao, biết ngay tên này từ đâu tới. Gã hỏi:
- Mi hẳn là truyền nhân của lão râu xồm?
Vậy là đồng chóe với ta. Lão bảo mi đến gặp ta phải không? Cần gì nói ta nghe?
Gã vẫy tay bảo thuộc hạ cho đám đông nghỉ
ngơi. Bọn thuộc hạ mang thực phẩm ra chia. Linh cao nhìn kỹ thấy đó là một thứ
hột tròn nhỏ đã trộn thuốc, gã sói gọi đó là cao lương đỏ. Già trẻ trai gái,
lớn nhỏ gì đều được phát một khẩu phần như nhau. Bọn thuộc hạ đi thúc đẩy từng
người, không muốn ăn cũng phải nuốt, vừa nhóp nhép nhai vừa dập đầu đội ơn bang
chúa đã cho của ăn. Linh cao bảo muốn gặp gã để học thêm kinh nghiệm theo lời
lão xồm. Gã sói bảo:
- Ta đang thành lập một vương quốc mới với
nền tảng môn phái Vô Luân, gọi là vương quốc “Vô Xiết”. Tất cả mọi người, mọi
vật trong vương quốc được tập trung xiết lại một khối, ăn mặc cùng một thứ, ở
cùng một nơi, làm cùng một việc, cùng nói cười như nhau, ăn ngủ cùng kiểu, đến
mơ ước cũng giống nhau.
Gã chỉ tay về đám đông:
- Như ngươi đã thấy, mọi người ăn uống làm
việc, vui chơi rất đồng loạt, lúc nào cũng hồ hởi phấn khởi.
Gã nhăn mặt cười, giơ cao 2 thứ trong tay
và nói:
- Thành công là nhờ có thêm hai thứ này.
Sở dĩ Lão “thầy” có linh dược và bí kíp mà không thành công vì không biết dùng
chúng. Ngươi muốn đại thành công như ta cũng phải trang bị vũ khí cầm tay.
Gã dẫn con linh cao đi một vòng. Gặp một
người thợ đang rèn tay sắt, gã tiện tay cầm lên đưa cho nó và bảo:
-Cái này hợp với tay ngươi. Cứ việc cầm
khỏ lên đầu thiên hạ là chúng tuân lệnh răm rắp.
Đi một đỗi nữa thấy mấy người đi gặt đang
ngồi nghỉ, lưỡi hái ”sích cồ” để bừa bãi dưới đất, gã lại lượm lấy một cái đưa
cho linh cao:
- Cái này để khi có đứa nào lên tiếng oán than rên rỉ thì cứ việc cắt cổ chúng nó. Như vậy mọi việc êm xuôi. Để ta bảo một đệ tử của ta chỉ cho cách sử dụng.
- Cái này để khi có đứa nào lên tiếng oán than rên rỉ thì cứ việc cắt cổ chúng nó. Như vậy mọi việc êm xuôi. Để ta bảo một đệ tử của ta chỉ cho cách sử dụng.
Gã lên tiếng gọi lớn:
- Sát Thủ Lĩnh đâu? Đến đây có việc.
Nghe gọi, một tên ria mép rậm rì, to lớn
bặm trợn, mặt lạnh tanh, bước đến cúi chào tung hô bang chủ. Gã sói giao nhiệm
vụ cho Sát Thủ Lĩnh huấn luyện cho linh cao sử dụng nhuần nhuyễn hai vũ khí lợi
hại trên Đây là một tên cùng hung cực ác, tâm địa nham hiểm. Hắn theo lệnh gã
sói lập ra những trại tập thể, lùa hết mọi thứ cả người và vật vào ở chung,
đúng tiêu đề của phái Vô Luân và luật lệ của xứ Vô Xiết. Mục đích để tiện bề
kiểm soát và khống chế. Nhưng với bản chất đảo điên, hắn luôn huyênh hoang đó
là nơi bình đẳng nhất, thiên đường nơi trần thế, niềm kiêu hãnh của nhân
loại...
Gã
Sát Thủ đưa linh cao đến một khu rừng vắng, chỉ bảo cho nó cách sử dụng hai
loại vũ khí thật thuần thục. Đoạn gã nghiêm giọng lên tiếng:
- Phàm đã đi vào giới Vô Luân tất phải có
ý đồ. Mi đã có tham vọng thì làu thông kỳ công bí tích, xử dụng binh khí thuần
thục đến đâu cũng mới chỉ có một nửa. Nửa còn lại là phải có quyết tâm. Muốn
quyết tâm đạt tới kết quả tuyệt đích bắt buộc phải có bàn tay sắt. Đây là chìa
khoá của thành công. Bạo lực không những chỉ qua hành động mà bạo lực phải thể
hiện ngay trong ý niệm. Đó là vừa tàn độc vừa thủ đoạn. Phải bọc nhung cho bàn
tay sắt. Khi đang giành giựt quyền lực, đối với kẻ thù, bất luận bí mật hay
công khai, phải đuổi tận giết tuyệt, thủ tiêu tàn sát, nhổ cỏ tận gốc. Nếu
không có cơ hội tiêu diệt thì phải tìm cớ hãm hại, không cho ngóc đầu lên được.
Đối
với bá tánh thì lại dùng bộ mặt giả nhân giả nghĩa, ngôn từ xảo ngôn sáo ngữ để
che mắt lũ ngu này, bắt chúng nó sung sướng tự nguyện dấn thân phục vụ, sẵn
sàng hy sinh mọi thứ, kể cả hạnh phúc và tính mạng của chúng để bảo vệ cho danh
tính và uy quyền của mi. Mi sẽ được ca tụng tôn vinh là thần tượng, nhân vật vĩ
đại, lãnh tụ, cha già, thậm chí thánh nhân.
Khi
đã nắm toàn bộ quyền lực trong tay, bạo lực sẽ giúp mi giữ vững vị trí. Lúc này,
mi lại dùng các bài bản “trên đe dưới búa” làm cho chúng nó ngày đêm sợ hãi,
“xiết chặt hầu bao” để nắm lấy dạ dầy của chúng, bắt chúng luôn luôn đói khát
để chúng mờ mắt vì ăn, không còn sức lực phản kháng và biết ơn tán tụng khi
ngươi bố thí cho một ít cầm hơi.
Ta cũng dạy cho mi ba chiêu mới thêm vào
các chiêu thức Vô Luân mà mi đã học, rất tiện dụng trong việc cai quản đàn áp
đám dân ngu. Ba chiêu đó là các “bịt”chiêu, cũng bắt đầu bằng chữ vô: vô mục,vô
thính, vô ngôn. Với ba chiêu này, mi có thể bịt mắt, bịt tai, bịt mịệng đám
thần dân, làm cho chúng trở thành một lũ ngu ngơ, chỉ còn biết tuân theo sự sai
bảo của mi. Lúc đó, mi muốn ăn tươi nuốt sống gì mà chả được…?
Lại nói về xứ Lạc, đất không rộng, người
không đông, nhưng phong cảnh hữu tình, thiên nhiên ưu đãi, núi liền núi, sông
nối sông, rừng trải bạt ngàn, suối chảy róc rách, trời trên cao rộng mở, đồng
dưới đất phì nhiêu, chim muông vui hót líu lo, người người an cư lạc nghiệp.
Khổ một nỗi, đất ấy nắm ngay sát một bờ hồ mênh mông nơi qua lại của nhiều nhóm
giang hồ thảo khấu.
Ngày kia, có lũ bạch khấu từ phương xa đến dòm
ngó, thấy xứ sở thơ mộng, giàu đẹp thì động lòng tham. Ỷ có sức mạnh, có chiến
thuyền to, có thần sấm sét, có những cây gậy khạc lửa có thể giết người từ xa
trong chớp mắt, bọn thảo khấu chiếm xứ Lạc, cướp đoạt tài sản, thu tóm ruộng
đất,hãm hiếp đàn bà, bắt thường dân làm nô lệ, phu dịch. Dân tình lầm than,
nhiều nơi nổi lên chống cự, nhưng sức yếu thường thảm bại dưới uy lực của lũ
cướp.
Một
hôm có một tay giang hồ áo đỏ, mặt hoa da phấn, cốt cách phong trần xuất hiện.
Gã tự xưng người đất Lạc, bỏ xứ đi lưu lạc nhiều năm, tầm sư học đạo, nay đã
thành danh, trở về xứ giúp đời , giúp người.
Không một ai trong đám dân xứ Lạc biêt tông tích
gã, nhưng miệng lưỡi của gã trơn như bôi mỡ, nên mọi người nhắm mắt nghe theo.
Gã trở thành thủ lãnh, cầm quân đánh đuổi bọn bạch khấu ra khỏi xứ. Gã khăng
khăng toàn dân xứ Lạc phải dùng thứ thần dược màu đỏ của lão râu xồm sáng chế
mới có sức mạnh mà đuổi giặc. Khi đã cho mọi người ăn mặc theo ý, gã sung sướng
dẫn họ đến một khu rừng tre, chặt cho mỗi người một khúc làm võ khí tấn công
bọn bạch khấu. Lũ cướp dù có thuyền to, gậy thần mà vi thế cô quân ít nên cuối
cùng phải rút chạy. Dân xứ Lạc cũng phải trả giá cho chiến thắng này bằng những
lớp người thay nhau chết như rạ. Gã áo đỏ chỉ đứng phía sau gào thét đốc thúc
tiến quân, giả vờ khóc lóc ca tụng những đống xác chất cao trong núi, nhưng
trong lòng rất hoan hỉ khi nghĩ tới bữa tiệc máu của gã trong đêm khuya khi đám
người đã đi ngủ vắng.
Sau trận chiến với lũ thảo khấu, gã giang
hồ không đợi ai tôn vinh mà tự xưng là lãnh tụ muôn năm, lập triều đại đỏ, lên
ngôi hồng chúa. Gã truyền lệnh lấy Vô Luân bí kíp của lão Cắt Mắt râu xồm làm
luật lệ cai trị, lấy bàn tay sắt và lưỡi “sích cồ” của gã sói làm hiệu lệnh,
bạo lực làm nền tảng và khẩu quyết ba “bịt” của tên Sát Thủ Lệnh làm công cụ
đàn áp.
Gã
thấy đến lúc không cần đến cái mặt nạ muôn mặt khốn khiếp tuy rất tiện dụng cho
sự lừa lọc nhưng cũng rất khó chịu, mang nó vào không làm gã thoải mái tí nào.
Cái mặt na rớt xuống, dân xứ Lạc cùng thảng thốt kêu lên:
- Ồi trờì đất! Loài linh cao khát máu đây
mà! Vua chúng ta đây sao?
Tỉnh mộng, biết bị lừa bịp thì đã quá
muộn. Linh cao đã hoàn toàn thống trị trên cả xứ. Từ đó,linh cao đưa lũ trên
rừng về cai trị, dân tình xứ Lạc sống
trong cực kỳ đau thương, lo sợ, thống khổ. Tất cả mọi người, mọi vật đều trở
thành nô lệ, là món hàng để phục dịch cho loài linh cao, lúc này tha hồ tung
hoành theo bản chất của chúng, tàn tệ gấp trăm lần lũ bạch khấu. Trên hết mọi
thứ, đêm đêm, máu người dân cứ đổ để thoả mãn cơn thèm khát từ lâu của chúng,
và cùng với máu dê, máu chó, máu lợn, chúng tiếp tục bào chế thêm loại linh
dược đỏ nhiều hơn, mạnh hơn và độc hại hơn.
25 August 2007
Phương Duy
No comments:
Post a Comment