Nếu Trung Cộng nghĩ rằng họ có thể bỏ tiền của, công sức và lượng dân số khổng lồ ra để lừa gạt và chinh phục công luận thế giới qua trò hề rước đuốc Thế Vận Bắc Kinh qua nhiều quốc gia thì họ đã lầm to. Dưới đây là bài báo http://www.news.com.au/heraldsun/story/0,21985,23594182-5000117,00.html>“
                         Trung Quốc gửi đến những tên hề.
     Nếu tôi chưa từng tận mắt đi coi hát xiệc, có lẽ tôi đã nghĩ rằng hai triệu đồng đô (Úc) mà chúng ta (nước Úc) tiêu xài ngày hôm qua cho việc rước đuốc Bắc Kinh tại 
     Nhưng khi đã coi từng giây phút hài hước của hơn ba tiếng đồng hồ cái gọi là ‘rước đuốc Bắc Kinh’ ấy thì tôi lại nghĩ:- Halleluija! – Cũng đáng đồng tiền bát gạo đấy chứ..
      Hơn là thổi bay thêm tiền của   vào trong cái ngày coi trọng những trò thể thao một cách  quá mức trong lịch sử, chúng ta đã được dạy cho một bài học về sự thật và về những ma mãnh chính trị , có giá trị bằng cả cái đầu bằng vàng(y) của Kevan Gosper (chú thích người dịch: K. Gosper, phó chủ tịch Ủy ban Thế Vận Quốc Tế kiêm chủ tịch uỷ ban Thế Vận nước Úc).
     Tôi không nghĩ chúng ta sẽ mau quên cái hình ảnh cảnh sát Úc phải vật lộn với những”nhân viên  người Hoa theo  hầu  ngọn lửa”-  thật ra  họ là những thành viên  của lực lượng  công an vũ trang nhân dân Trung Quốc- trong sự  đối đầu  của hai lực về  việc ai thực sự  giữ quyền bảo vệ ngọn đuốc.
     Thật vô giá! Chuyện này  cứ như là một cuộc diễn tập cho một cuộc chiến tranh Úc – Trung, sống động trên màn hình TV. Tôi đã bất cười.
     Tôi đặc biệt thích thú  khi nhìn đám cảnh sát lúng túng  của chúng  ta nhiều lần cố xô đẩy đám người Hoa mặc  bộ  đồng phục thể thao màu xanh ra khỏi các ống kính chĩa vào họ để ít ra người xem TV  không thể  thấy được là họ đang  bị  những chính trị gia lừa bịp. Ý tôi muồn nói : không phải là chính vị thủ tướng của chúng ta đã long trọng hứa là sẽ không có  những tên bảo vệ Trung Cộng  ở tại đây sao?
     Trong một buổi lễ được lấp đầy với những tráo trở bất công, giả nhân giả nghĩa, dối trá, lừa lọc, nó là một phô (hình) về  tiền bạc . Cái phô hình trưng bày sự thật cho chúng ta, cuối cùng  nằm sau vòng xoắn ấy. Sự thật về  Trung Quốc, sự thật về Thế Vận Bắc Kinh, và về những nhà lãnh đạo của chính chúng ta.
     Bạn có lẽ còn nhớ  khi có tin đồn lúc đầu  là ngọn đuốc sẽ được rước qua thủ đô Canberra với một tên “đầu  gấu” (phalanx) của  công an vũ trang nhân dân, chính đội quân mà chế độ Trung Cộng  đang dùng trong số nhiều thứ khác nữa , để áp đặt  quyết tâm của họ ở tại Tây Tạng..
    Cái mà tên “gấu” đã nghĩ rằng đây là phương cách  để quảng cáo cho  sự”thân thiện” của chế độ toàn trị, không biết nói vậy có đúng không. Dù vậy, tôi e rằng, lúc này hắn đã trở về  để được  giáo dục lại  về thức loại nào nổi bật trên đất nước hắn, cái nào giúp chinh phục  mọi  chống đối quanh việc rước đuốc rằng Trung  Quốc rất hân hoan  gọi đó  là “hành trình của sự hài hoà”.
     Và quả thực,, những tên bảo vệ áo xanh đó đã đem về cho Trung Quốc  chính xác cái công luận nó đáng  nhận lấy  dù nó không muốn: sự hỗn lọan với  người biểu tình tại Istanbul,London và Paris, và còn được tặng danh hiệu” những  tên côn đồ” bởi  chủ tịch thế vận London năm 2012.
      Với quan điểm cá nhân, tôi nghĩ  bọn bảo vệ  đã tạo được  một đánh động lớn. Bọn họ đã làm sáng tỏ cái trò đạo đực giả trong việc  ban cấp Thế vận Hội cho một chế độ bạo tàn , mà chế độ  này đã đặt kế hoạch xử dụng nó ,không phải để  cổ võ cho hoà bình thế giới hay bất cứ gì mà Uỷ Ban Thế Vận Quốc Tế đã tuyên bố, mà chỉ nhằm  cổ võ cho cái “bình minh, sự ló dạng của thế kỷ Trung Quốc ”, trong đó, những giá trị độc tài toàn trị  sẽ được xuất cảng đi khắp thế giới.
     Nhưng chính phủ   Rudd đã nhanh chóng nhận ra những tên bảo vệ này  sẽ  mang tới những trò đáng ngán ngẩm của chúng, đặc biệt, ông thủ tướng Kevin Rudd đang sẵn mang tiếng là người quá thân mật với  một Trung Cộng chuyên quyền, rồi lại quá thờ ơ trong giao thiệp với những đồng minh dân chủ hơn như Nhật chẳng hạn, những người (mà theo người Úc) chỉ  có tội là đã săn bắt giết đuổi cá voi hơn là người Tây Tạng.
    Và đây là những bảo đảm (của chính quyền Úc với người dân) được phô ra theo diễn tiến:
     Từ  Tổng Trưởng Tư Pháp: “Ông tổng trưởng Robert McClelland đã chối bỏ một báo cáo cho  rằng Trung Quốc đã yêu cầu nước Úc cho phép   người của  Quân đội Giải  phóng  Nhân dân tới để bảo vệ ngọn  đuốc khi nó đi qua nước Úc.”
     Từ  (thủ tướng) Rudd:  Nếu có các đại diện của Uỷ Ban Thế Vận Bắc Kinh đi theo ngọn đuốc khi nó vào Úc, theo sự hiểu biết của tôi từ giới chức thẩm quyền Úc thì: họ sẽ chỉ đi theo trên một chiếc xe bus.”
      Vẫn từ ông Rudd:” Chúng ta sẽ không cho  các lực lượng an ninh Trung Quốc hay bất cứ dịch vụ an ninh Trung Quốc nào làm công việc bảo vệ an ninh cho ngọn đuốc…”
      Tóm tắt lại nhu vầy: theo chính phủ nước ta, người Trung Hoa đã không yêu cầu gửi quân đội đến bảo vệ, đám bảo vệ thực sự đã đến Úc sẽ không được rời xe bus, và  những tên nào lỡ rời xe bus sẽ không  (có quyền) bảo vệ ngọn lửa. Tiếc là, coi nào,  chúng đã làm điều đó,
      Vậy là rõ ràng chứ?  Và do đó, chúng ta  đã thấy ba tên bảo vệ Trung Quốc thực sự có mặt ở đây, thực sự chạy theo ngọn đuốc và thực sự  xô cả cảnh sát ra để tới gần đuốc hơn.
     Bạn thấy chưa? Chúng rõ ràng nhận lệnh  lạc còn cao hơn cả ông (thủ tướng) Rudd  để quyết bảo vệ cái biểu hiệu của lòng  kiêu hãnh Trung Hoa này.. Chỉ một ngày hôm trước, Qu Jingpu ,một nhân viên cao cấp của Thế Vận Bắc Kinh, đã tuyên bố tại 
     Đó chưa phải là trò hề - và bài học – duy nhất trong ngày.
     Hình ảnh đáng ghi nhớ khác về cái “hành trình hài hoà” này là việc ngọn đuốc được chuyển  đi qua giữa những người biểu tình la hét ầm ỹ, đa số được  nhà cầm quyền Bắc Kinh thuê xe Bus mang đến, trong khi một trận  chiến đấu khác lại xảy ra trên nền trời. Cách nào đó có thể gọi đó  là một chiến trận với một Trung Quốc vừa  “có thêm chút  cơ bắp” đang cố múa may  diễn tuồng trên mảnh đất chúng ta, bằng  những cánh quân di động của chế độ Bắc Kinh.
    . Chúng ta được biết có đến hàng năm mươi chiếc xe bus được thuê bao để mang đến hàng ngàn người ủng hộ Trung Quốc rất hung hãn từ Sydney và Melbourne đến Canberra, nơi họ được dàn trải ra  để tràn ngập và làm khiếp sợ số người biểu tình khác  chống lại hồ sơ tồi tệ của Trung Quốc về vấn đề Tây Tạng và nhân quyền.
     Quả vậy, Dân Uighur, dân Tây Tạng cùng những người biểu tình khác hôm qua đã cho biết họ bị la hét át vào tận  mặt, bị chửi rủa  thô tục, đấm đá thô bạo bởi một số người biểu tình ủng hộ Trung Quốc. Một số  nhỏ đã bị bắt giữ.
     Vậy thì đám người gân cổ  hát lên những bài ca ái quốc Trung Hoa, vung vẩy những lá  cờ đỏ vĩ đại trước các ống kính là ai ? Ai đã tạo nên cái đám đông “được cài đặt” này để lấp đầy màn ảnh TV và cho phép Tân Hoa Xã  của nhà nước Trung Quốc  tường thuật ngược  về quê nhà họ cái tin tức  huy hoàng rằng: “ có  hàng chục ngàn  khán giả, , nhiều người  trong họ  là  Hoa kiều ái quốc nhiệt tâm và các sinh viên, đã  xếp hang dọc hai bên đường  để chào đón ủng hộ Thế Vận Bắc Kinh”?
     Họ hầu hết là những sinh viên thuộc lớp tinh hoa của  Trung Quốc, và dường như,  những sinh viên đó đã thực sự ký những thoả thuận, như là điều kiện để được cấp visa vào Úc, hứa  rằng sẽ không can dự vào bất cứ hoạt động  nào có tính  phá rối, đe doạ hay có hại cho cộng đồng người Úc hay bất cứ cộng đồng nào khác thuộc  trong cộng đồng nước Úc.
     Và ai đã bỏ chi phí cho những chuyến xe bus tới 
    Khi được hỏi, Zhang Rongan, một người trong hội  Du Sinh Trung Quốc đã có công giúp kêu gọi đăng ký  tập trung người biểu tình ủng hộ rước đuốc Thế Vận Bắc Kinh đã trả lời là chính toà đại sứ Trung Quốc tại Canberra đã lãnh đạo tổ chức thuê xe, bao luôn  nơi ăn chốn ở..
     Ai đó đã kiến trúc tất cả những chuyện trên  chắc chắn  đã gây ấn tượng cho Ted Quinlan, chủ tịch uỷ ban trách nhiệm cuộc rước đuốc 
     Cộng tác tốt thì đúng rồi.  Có  cả một máy bay được thuê kéo phía sau biểu ngữ mang hàng chữ “go go Bejing Olympics” để cố xóa nhoà đi cái bầu trời trước đó đã được đảng Xanh (của thượng nghị sĩ Bob Brown) thuê một chiếc máy bay viết lên trời (bằng khói) hàng chữ  “FreeTibet”.
     Lạ chưa! Tôi cứ  tưởng đây là nước Úc? Nhưng , như đã nói ở trên, bài học này phải trả giá đến hai triệu, có thể chẳng đáng thế. Không  phải lúc nào cũng đáng.
                                                                                                
Andrew Bolt
(from Heraldsun 
Phương Duy lược dịch.
Các bài liên quan:
- Cảm nghĩ về buổi biểu tình chống ngọn đuốc ô nhục tại Canberra, Lê Minh .
- Chuyện phi thường của các cán bộ tại toà đại sứ TC, Canberra Times
- Ngọn đuốc tại Nhật cũng không thoát khỏi biểu tình,Khánh Đăng tổng hợp
- Olympics Bắc Kinh,nụ cười thay khạc nhổ, Bùi Tín
- TRung Cộng và CSVN lo sợ chuyện rước đuốc tại SàiGòn ngày 29-04-2008,Đối Thoại.com
                               























