Chí phèo thời đại (chương 14)

Chương 14 - Chiêu hàng độc .


Cho người đi dò la tìm hiểu, được biết có một hội chợ của gã Bạch mở ra rất kỳ thú . Chí Mô định bụng hôm nào có dịp sẽ dò hỏi cặn kẽ chuyện đó.Một hôm, gặp gã Bạch công tử trên đường, Chí Mô hỏi:
- Nghe nói ông bạn có mở cái hội hè gì đó người ta đồn làm ăn khá lắm. Thấy mấy thằng ăn mày
quanh làng tôi trước đây, giờ theo anh hít bã mía mà tụi nó cũng lên mặt kên kên. Vậy đó là cái giống gì, ông anh cho tôi vào chơi cho biết được không?
Bạch công tử tả lời:
- À! Câu muốn hỏi về cái hội chợ của tôi phải không? Muốn vào làm hội viên thì được thôi. Có
điều ông bạn cần có một ít hàng đặc sản và chịu một vài điều kiện.
- Đặc sản à! Có ngay. Cái gì chứ Vũ Đại thiếu giống gì đặc sản. Thí dụ như hương nhục chín món,
đặc sản độc nhất vô nhị của làng Vũ Đại.
- Nói nghe thử coi !
- Được !Hương vị đậm đà, vừa ngon vừa bổ vừa rẻ. Đầu tiên là món thịt luộc. Món này thái mỏng,
cuộn vào trong cái lá mơ đệm một lát riềng, một tay tợp một ngụm đế,một tay đem chấm vào chén mắm tôm tỏi ớt chanh đường đưa lên miệng nhai, bảo đảm quên lối về. Đó mới chỉ là món ăn chơi để thử đầu lưỡi.Món thứ hai mới được kể là món khai mạc, đó là dĩa tiết canh. Đây là món ăn lạnh, dĩa tiết phải đặc quánh màu đỏ, nổi cộm lên những hạt lạc rang thơm phức ở trên mặt, đi kèm với những cọng húng xanh. Ăn xong món này lại cần một hớp đế với một tiếng khà sảng khoái thật dài .Sang món thứ ba là món lòng. Món này gồm toàn bộ đồ lòng phía trong ăn cho thơm miệng. Nó gồm cò tim gan phèo phổi, lá gan được bọc mỡ sa đem nướng thơm phức. Tới đây phải làm thêm một ly cho ấm bụng mới đi vào món kế, món độc sản cũa Vũ Đại với câu : sống trên đời ăn miếng đó, xuống âm phủ biết có hay không. Đó là miếng dồi nướng tuyệt cú mèo.
Nghe kể, gã Bạch nuốt nước miếng ừng ực. Chí Mô nói tiếp :
- Khoan đã !Mới có bốn món, chưa được nửa chừng xuân phải không ? Món thứ năm là món chả
chìa. Vừa ăn miếng dồi bùi bùi thơm thơm, giờ thưởng thức món dai dài gìòn giòn mới thấy là khoái khẩu. Lại thêm một ly cho nó tiêu bớt để qua món thứ sáu. Món này thì phải biết. Vừa mềm, vừa thơm, vừa đậm đà lại vừa béo, chỉ mới cho vào miệng mà mùi vị đã thấm xuống tận tì vị. Phải vừa nhai vừa ngẫm nghĩ mới tận hưởng hết cái ngon ngọt của nó.Món này có tên là rựa mận. Thêm một ly. Lúc này mới qua món thứ bảy là tô sáo măng nóng hổi nghi ngút khói. Vẫn chưa đã thì vô thêm một ly. Bây giờ đã mờ mắt rồi phải không ?Vậy thì qua món thứ tám, vớt thêm một bát bao tử khìa nước dừa là đủ bộ no say.
- Hết rồi ? Vậy là mới có tám. Còn món nữa đâu ?
- Món nữa hả ? Đếm lại thử coi đã cạn hết mấy ly rồi ? đâu nữa mà chứa. À phải rồi ! Món thứ chín.
Là món kêu hầu bàn tới dìu vào toa lét, chuẩn bị cho chó ăn chè.
- Nghĩa là sao ? Gã Bạch chưng hửng .
- Nghĩa là mình say quá rồi thì cho chó ăn chứa còn sao nữa ? Ta ăn chó thì cũng phải sớt bớt cho nó
chứ ?
- Ra hồi nãy tới giờ cậu nói đặc sản thịt chó ?
- Còn phải hỏi ! Cờ tây chín món là cầy tơ chín món chứ còn gì khác. Đây là món nhậu khoái khẩu
nhất trên đời này đó.
- Này ! Dân tớ không ăn chó.Chúng tớ coi chúng là bạn, chó mèo được coi như thành viên trong
gia đình. Khi anh hỏi gia đình tớ có mấy người, tớ sẽ bảo có tất cả sáu mạng: hai vợ chồng tớ, thằng Dêm , cu lớn, con Cây, cái hĩm, chú Phóc thứ năm, cô Pheo thứ sáu. Chú Phóc chính là cậu chó, cô Pheo chính là nàng mèo.Như vậy, Ai lại đi ăn chó. Như ăn thịt người thân mình vậy.
- Lạ nhỉ ! – Chí Mô nghĩ đến Chí Phèo, bố gã, người sống với rượu và thịt chó . Gã lẩm bẩm - Sống ở trên đời mà không biết thưởng thức thịt chó thì sống làm chó gì ?
Gã còn đang suy nghĩ thì gã Bạch bảo :
- Thôi, chuyện đó để tính sau. Để tớ hỏi. Nếu người khác đồng ý chấp nhận món chó đặc sản của cậu
thì cũng được. Nhưng còn cái điều lệ của hội cậu có chấp nhận hay không ?
- Cái điều lệ bốn không ba phải ấy à ! Để về nghiên cứu lại coi đã.
- Cứ nghiên cứu cho kỹ . Đây là điều lệ chung mọi thành viên phải chấp hành. Khi nào đồng ý thì
cho biết. Tớ cũng hiểu: nói gì chứ đòi hỏi cậu không giả dối, không lừa lọc không bạo tàn dễ gì cậu chấp nhận. Nó là bản chất của cậu mà..
- Đã bảo là để chờ nghiên cứu mà còn phát biểu linh tinh kỳ cục vậy? Bản chất của tôi là bản chất
nào? Lời thành thực nghe! Tôi yêu nhất quý nhất là sự trung thực , giận nhất ghét nhất là sự giả dối . Đó, bản chất của tôi đó.
Gã Bạch nghe nói thì phì cười:
- Tớ biết mà! Nghe cậu nói là tớ liên tưởng ngay đến lý Cường. Lão từng bảo thẳng : - Đừng nghe
cậu nói…, hãy nhìn cậu…làm gì gì đó Càng nghĩ tới càng thấy thấm thía. Thôi, cứ về suy nghĩ cho chín đi.
Chí Mô quay về ngẫm nghĩ về cái nội quy kỳ cục đó. Gã thấy mấy điều ấy không điều nào gã không kẹt. Xuất thân từ thằng bố Chí Phèo hoang đàng bất lương, không nhà không cửa, lại lớn lên trong môi trường đểu giả bạo ngược cũa lão Hào lão Hách, tuyệt đối tuân thủ không ăn cắp. lừa đảo, không giả dối bạo lực có khác nào tay chân gã bị chặt. Chí Mô nghĩ nên qua tham khảo dò ý của lão Hào xem gã đàn anh này toan tính ra sao. Vừa mới nghe gã nhắc đến cái hội chợ của Bạch công tử, Hào Cẩm Đô đã giả vờ giật nẩy mình mà rằng :
- Chú mày có thể tin tưởng một tên điếm thúi như gã Bạch được sao ? Có nhớ ngày xưa gã từng giả
nhân giả nghĩa đến làng Vũ Đại dụ dỗ ngon ngọt lý Cường cho gã đem bộ hạ vào chiếm cứ làng để đập cho chú mày đến suýt văng…củ từ ? Nghề chửi láo và ăn vạ là nghề chú mày thừa hưởng từ lão bố Chí Phèo, để cho nó ra điều kiện này nọ như thế có khác gì khoá mõm chú mày. Gã đó láu cá lắm. Nhưng cao nhân tắc hữu cao nhân trị. Chú mày khoan nghe lời gã. Chờ đó, đàn anh mày sẽ đi dò xét gã ra sao rồi sẽ bảo cho chú màu liệu. Vậy cứ yên tâm chờ . Mọi việc đàn anh lo. À ! hỏi nhỏ chú mày chuyện này. Chú mày định mang món hàng đặc biệt nào của Vũ Đại đi giới thiệu ?
- Trong làng Vũ Đại này, còn món nào nổi tiếng hơn món thịt cầy. – Chí Mô đáp.- Vậy mà đàn em
mới tả sơ cho gã nghe, gã lại chê là ai lại đi ăn chó. Thế có tức không chứ ?
Chí Mô ra về. Hào Cẩm Đô có ý bực tức. Không ngờ tay đàn em sai vặt lại tính qua mặt, chơi trội hơn gã. Hào Cẩm Đô biết nếu cứ để Chí Mô thoải mái theo bước chân gã Bạch thì rồi đây tay đàn em sẽ bò rơi gã . Gã cũng thừa biết, Chí Mô thuôc hàng khố rách áo ôm, một khi được gã Bạch cho bước chân vào khu hội chợ của nhóm gã thì chẳng chóng thì chấy nó cũng khá lên . Đến lúc đó, gã không còn cách nào kiềm chế được Chí Mô . Gã sẽ mất mặt ghê gớm, vì dù sao gã cũng đang là một đại gia có máu mặt trong vùng lại không được mời tham dự hội chợ, thua cả tên đàn em từng nghe lời sai bảo của gã đi đánh đấm với gã Bạch ra trò thuở trước.. Cẩm Đô hạ quyết tâm cản trở cái mà gã gọi là mối tình chim chuột giữa Bạch công tử và Chí Mô, không cho nó thành tựu trước khi chính gã phải có phần trong cái hội chợ đó. Một mặt gã hù doạ khuyện bảo Chí Mô chớ vội ham lợi trước mắt mà mắc bẫy một tay đại bịp đẳng cấp quốc tế. Một mặt gã đi ve vãn đám bạn bè của gã Bạch trong nhóm để cố chen chân vào có mặt trong hội chợ.
Một hôm, gặp mặt gã Bạch, Cẩm Đô giả vờ nói lẫy :
- Này, chàng công tử họ Bạch khi dể ta dữ ha !
- Chào bác chánh Hào.Tôi khi dể bác hồi nào ? - Bạch công tử đáp lại.
- Nghe đồn anh bạn có mở hội chợ gì đó có mời đủ mặt các đại gia. Chánh Hào ta chẳng gì cũng là
một tay có tiếng trong vùng , mà không hề thấy ann bạn công tử có được lời mời. Trong khi anh bạn lại đi mời thằng oắt con Chí Mô, thằng tay sai chưa đáng em út của ta. Đã vậy, trước đây nó đã từng không đếm xỉa đến tình nghĩa tứ hải giai huynh đệ ,dùng vũ khí gậy gộc xua đuổi anh bạn ra khỏi làng Vũ Đại vô cùng tàn nhẫn, bây giờ anh bạn lại mở lời săn đón vồ vập cho nó nhập vào cái hội của anh bạn. Như thế chả là coi rẻ Cẩm Đô này lắm ru ?
Gã Bạch nghe nói cứ ngẩn người ra :
- Ô ! Thật là trăm lần tai hại, vạn lần tai hại ! Đúng là bác Chánh hiểu lầm thôi. Quả tình có một cái
hội chợ do một nhóm người tổ chức, chứ đâu phải mình tôi. Chẳng qua, bạn bè thương mến nên giao trách nhiệm đứng đầu hội cho tôi. Tuy thế, mọi quyết định quan trọng của hội là phải được đưa ra trước hội đồng cứu xét và lấy ý kiến đa số. Tôi chẳng có quyền tự quyết định được. Việc gã Chí Mô xin nhập hội cũng chỉ là do gã mới ngỏ ý mở lời thôi. Tự do mà. Bác Chánh có muốn nhập thì cứ việc nộp đơn, tôi đâu cấm cản.. Còn việc ngày xưa đối với Chí Mô thì tôi quên rồi. Chuyện nhỏ mọn nhớ làm chi cho mệt óc. Vả lại, tôi thích đi giang hồ chu du thiên hạ, người yêu cũng nhiều, kẻ ghét cũng lắm, nhưng công việc là công việc. Trong công việc làm ăn thì lợi nhuận là chính, tình cảm chỉ là chuyện phụ. Ấy, chính ngày xưa, gã Chí Mô không phải đã từng xuất thân từ cửa nhà bác chánh ư ? Không phải chính bác Chánh là người đã xúi dục và cung cấp vũ khí lương thực, kể cả kế hoạch và lâu la cho gã để gã quậy phá lý Cường và tôi sao ? Bác cứ lấy vải thưa che mắt thánh, tưởng không ai biết những mưu mô của bác sao. Tuy vậy, bây giờ tôi cũng chẳng hẹp hòi gì mà lấy lòng quân tử đo dạ tiểu nhân. Chẳng oán bác, chẳng thù gã. Cái hội chợ của tôi có mấy nội quy phải theo. Bác cũng như Chí Mô, muốn gia nhập thì cứ nộp đơn, đủ tiêu chuẩn và chấp nhận điều lệ thì được gia nhập.. Lúc trước tôi chưa ngỏ ý mời bác không phải vì thù ghét gì, chỉ e ngại cái nội quy bốn không ba phải này không hợp với bản tính của bác, con người bác. Đơn giản thế thôi. À ! mà bác có đặc sản gì không ? Thứ hàng phải thật đặc biệt , không lẫn lộn với hàng của người khác mới được.
- Ta có nghe nói qua về cái bốn không ba phải đó rồi.. Bác nói thế nghĩa là « làm thao » ? Cẩm Đô
này là người trung thực, thẳng thắn, hiền hoà lịch thiệp sao lại bảo không hợp ? Còn cái chuyện đặc sản thì yên chí lớn. Mỗi cái món chó của thằng Chí Mô mà còn được gọi là đặc sản, thì hàng của Cẩm Đô phải gọi là hàng độc. Độc đây là đôc nhất vô vị chứ không phải là độc hại đụng vào thì ngủm củ tỏi đâu. Được rồi, chờ đến khi tôi nhập hội sẽ bật mí những hàng độc ấy.
- Thế là bác chấp nhận điều lệ bốn không ba phải ?
- Đương nhiên tôi chấp nhận, trên nguyên tắc, theo luật lệ làng tôi.
Việc gia nhập hội của chánh Hào đuiợc đem ra biểu quyết không có sự chống đối, và được công bố
trong vùng
Chánh Hào cho người dựng trong hội chợ một gian hàng lớn. Đầu tiên, hắn mời chào mua chuộc khách thập phương bằng những món sơn hào hải vị như hắn từng quảng cáo là đặc sản quý giá của làng Đại Chung: súp đuôi cá mỹ nhân ngư nấu với vảy rồng, yến sào lê tuyết bách niên, chân gấu hầm ngũ đậu, rễ hà thủ ô hình người uống với rươu thiên hoa có công hiệu tăng thêm sinh lực.. Sau đó mới đến món độc nhất vô nhị: hầu não. Một cái xe có bánh đẩy bịt kín chung quanh, trên mặt có những lỗ hổng tròn . Bên cạnh lổ , dao muỗng nĩa , hành tiêu tỏi cùng các thứ gia vị được xếp đặt gọn gàng. Trước khi thực khách vào bàn, người ta lôi những chú khỉ bị trói ngược tay vào ngồi bên dưới, đỉnh đầu nhô lên ngay tại những lỗ hổng. Khi thực khách đã ngồi yên vị, gã hầu bàn khui rượu bổ tinh rót vào ly cho khách. Rồi gã cầm con dao trên xe chặt ngang lỗ hổng, lấy muỗng múc ra trong đó một chất trắng lầy nhầy chia vào chén cho thực khách . Xong xuôi, gã mời chào mọi người nâng ly nâng chén thưởng thức món đại bổ tinh hoàn , theo gã vừa làm tăng thêm nhiều thành sinh lực, tha hồ cho thực khách thụ hưởng chuyện chăn gối mây mưa không hề mệt mỏi, lại vừa giúp trí tuệ thêm minh mẫn. Thực khách còn đang kinh ngạc chưa kịp hoàn hồn với món đặc sãn quái lạ này, gã đã tuyên bố:
- Chưa hết, chúng tôi còn món cuối cùng bí mật muốn giới thiệu đến quý vị.
Gã từ từ đẩy xe đi vào bếp. Một lát sau gã đi ra với một chiếc xe đẩy như trước. Trên xe là một nồi khá
lớn đậy nắp. Tuy vậy, mọi người nhìn thấy cái nồi bốc hơi nghi ngút. Đó là một nồi súp nóng. Trong khi gã vừa liên tay múc súp ra những tô nhỏ vừa luôn miệng quảng cáo:
- Đây là một món vô cùng độc đáo, bảo đảm quý vị sẽ không bao gìờ quên.. Điều ước có được một
cuộc sống lâu dài, trường sinh bất tử. là sự mong muốn của mọi người. Món cháo súp đang ở trước mặt sẽ giúp quý vị đạt được phần nào mơ ước đó. Với quan niệm ăn gì bổ nấy , món này vừa là mốn ăn vừa là món thuốc cải lão hoàn đồng giúp quý vị trẻ mãi không già sau khi thưởng thức. .
Gã chưa dứt lời, thực khách đã lao xao nổi lên:
- Ba xạo!
- Bịp bợm!
- Làm gì có chuyện đó trên đời!
Mặc mọi người bàn tán, gã nhếch môi cười:
- Tin hay không tin không sao cả.. Súp đã sẵn sàng . Xin mời.
Gã nhanh nhẹn mang tới trước thực khách mỗi người một chén . Mọi người chưa kịp ăn, bỗng có tiếng
choang.Có một tô súp rơi xuống đất, đồng thời với một tiếng hét thất thanh:
- Trời đất ơi! Cái gì như cái chân người?
Tất cả nhìn xuống sàn nơi chén súp đổ tung toé, một cái đùi giống như chân của một đứa bé sinh thiếu
tháng. Trước những gương mặt bàng hoàng sửng sốt, gã bộ hạ của chánh Cẩm Đô bình tĩnh cất tiếng:
- Canh thai nhi. Thuốc trường xuân và bồi bổ sinh lực vô giá.
Có tiếng chân người chạy vội vào toa lét nôn oẹ. Những người khác thất kinh không còn hồn vía. Có
tiếng thì thào trong đám đông:
- Thật kinh tởm quá! Không ngờ thời đại này còn sót giống dã man mọi rợ ăn thịt cả đồng loại.
Gã bộ hạ Cẩm Đô hướng mắt khinh khỉnh về phía có tiếng nói:
- Tôi nghĩ quý vị nên bỏ thói đạo đức giả đi. Quý vị còn dã man tàn bạo gấp trăm ngàn lần, đớp luôn
cả xác lẫn hồn người ta chứ không phải vậy! Đây là những bào thai mới tượng hình vài tháng trong bụng những người mẹ bất đắc dĩ và họ muốn phá đi không muốn giữ. Một cái thai non đâu đã thực sự là giống người mà đã vội lên án. Theo y học , đây là món tinh tuý bổ dưỡng nhất mà đem bỏ đi thật hoài của. Quý vị có quyền thích hay không, đừng vội vã mở miệng lên án chê bai.
Từ hôm đó, Cẩm Đô và đám dân làng Đại Chung được người đời mệnh danh là xứ sở của “canh thai nhi”. .

No comments: