Chí phèo thời đại (chương 8)

Chương 8 - Bài học chí phèo .

Đánh bại Lý Cường, coi như trả thù được cho Chí Phèo, làm chủ làng Vũ Đại đã là một sung sướng. Nhưng cái kiêu hãnh nhất của Chí Mô là chuyện gã nghĩ đã đánh đuổi được tên Bạch Công tử chạy có cờ. Mặc dù rõ ràng gã Bạch đã xách va ly cuốn gói từ lâu trước khi gã vào được làng. Sự thật, gã có đụng được cái lông chân nào của gã cao bồi đó đâu.
Tuy vậy cũng đáng tự hào chứ. Nó giầu có uy thế cỡ nào, đụng tới thằng này cũng phải chạy mặt. Phải ! Đúng là nó sợ mới chạy trước. « Trên đời này có thằng nào không sợ ta , hệt như ngày xưa có thằng nào dám đụng tới Chí Phèo cha ta « ? Gã lẩm bẩm. Chí Mô thấy mình thật kiêu hùng . Ăn hiếp đám nhà quê thì ai chả làm được. Đằng này gã đụng đầu với loại sừng sỏ nhất từng vỗ ngực tự xưng chưa bao giờ thất bại. Vậy mà đánh chưa tới cổng nhà nó đã chạy. Vậy gã đúng là tay vô địch. Một thiên hạ đệ nhất anh hùng. Nghĩ thế mặt gã vác lên đến trời. Gã làm mặt chảnh, nhìn mọi người bằng nửa con mắt. Trừ lão Hách, người sư phụ truyền chút võ nghệ cho gã , không một ai làm gã phục, kể cả lão Chánh Hào, người trợ giúp gã rất nhiều cho việc đánh đuổi gã Bạch và Lý Cường. Gã tuyên bố với bọn tay chân :
- Chánh Hào uy quyền đến đâu cũng chỉ cai quản một làng, ta cũng cai quản một làng như lão.
Vậy có gì hơn kém nhau chứ ? nhau. Lão có quái gì ghê gớm để ta phải sợ ?Cỡ tên Bạch t công tử ta còn đá đít thì xá gì lão.
Không ngờ câu nói ngạo mạn bay đến tai Hào Cẩm Đô làm lão này vô cùng giận dữ. Lão quắc mắt
lên, gằn mạnh từng tiếng :
- Đồ phản trắc. Quân ăn cháo đái bát. Ta chưa thèm đá động tới mà nó đã dám lên mặt. Thế này
không thể nhịn nữa. Phải cho nó một bài học đích đáng.
Nguyên do ngay thời gian đầu chuẩn bị gây dựng cho đám cướp của Chí Mô đánh phá làng Vũ Đại,
lão Hào già lúc đó là Hào Tiểu Bô biết rõ cái bản tính phản phúc của thằng con nuôi bá vơ, đã theo lời cố vấn của người vợ ba Ninh Hạ ra lệnh cho thằng con là Hào Cẩm Đô phải theo dõi sát mọi cử chỉ hành động của Chí Mô , lại gài một số bộ hạ thân tín giả làm cố vấn theo giúp đỡ nhưng thực tế là theo sát Chí Mô để kềm chế gã và báo cáo tin tức về cho lão
Ở đời, có những việc xảy ra chẳng như ý mình muồn. Ngày Chí Mô tiến chiếm làng Vũ Đại, hai lão Hách ,chánh Hào bắt đầu hục hặc. Ai cũng cho mình có công lao lớn hơn người kia, Ai cũng muốn chỉ mình độc quyền hưởng lợi từ vùng đất nhỏ nhoi ấy. Cả hai đều muốn Chí Mô nhớ ơn phục vụ một mình thôi. Khi hai lão trùm sò tranh giành công lao, đám đàn em dưới trướng cũng gây gổ đánh đấm nhau vì những tranh chấp bẩn thỉu : giành giật các chiến lợi phẩm,các cơ hội làm ăn . và dĩ nhiên…giành gái. Hai bên dàn hàng xông vào đập nhau lỗ đầu chảy máu. Rốt cuộc cả bọn sứt đầu u trán . Họ không nhìn mặt nhau.. Chí Mô là một tay đu dây rất tài khi còn dựa vào hai lão đã cố luồn cúi nịnh nọt để chiều lòng cả hai. Nhưng lúc này,khi hai lão cha nuôi xung đột nhau, gã phải lựa chọn thái độ : Không thể bắt cá hai tay.Phải quyết định nên theo ai bỏ ai ?
Chí Mô cho tập họp cái hội đồng đầu dơi mặt chuột đã từng cùng nhau cắt máu ăn thề của gã. Chí` Mô dĩ nhiên là người anh lớn. . Dưới gã là Hai Thuẩn nhưng người ta gọi là Hai Xuẩn vì hắn có lẽ là người duy nhất trên đời làm cái việc xuẩn ngốc : :hy sinh cả tài sản và sinh mạng của bố mẹ đẻ của gã để mong tiến thân mau lẹ, cuối cùng lại bị đá đít vì cái chuyện ngu ngốc đó. Thuở nhỏ, hắn là con nhà khá giả, cha mẹ có của cải cho đi ăn học đàng hoàng. Thay vì chăm chỉ học hành, hắn dùng tiền của cha mẹ gửi cho ăn học để đàn đúm, đánh bạn rượu chè,hút sách, đĩ điếm. Tiền bạc ăn chơi lêu lổng bạt mạng đến của núi cũng lở. Cạn kiệt,bèn hè nhau lập bè kết đảng , lấy danh hiệu đảng Cướp Sạch , kéo nhau đi ăn cướp vặt. Nhờ đó hắn và đồng bọn có cơ hội gặp gỡ và nhập vào bè lũ Chí Mô. Chiếm được Vũ Đại làm cơ sở,sau ngày đổi đời đổi lệ , hắn đã dẫn đàn em tới nhà tịch thu hết nhà cửa ruộng đất tài sản của chính cha mẹ y để , theo lời hắn, xung vào công quỹ ,tống cổ bố mẹ ra khỏi nhà khiến họ uất ức đâm đầu xuống sông tự vận. Tưởng là đã lập được công lớn, có sự hoàn toàn giác ngộ theo tinh thần đồng đạo kẻ cướp.. Ai ngờ đám dân làng tiếc công tiếc của vì sự hà hiếp quá dã man , sự cướp bóc quá trắng trợn, phẫn uất nổi lên chống đối, hắn bị gã anh nhớn gọi đến bảo :
- Này chú Hai, chú có ăn học tí ti mà ngu như bò ấy, làm hại đến cả ta.
Hắn tròn mằt :
- Cũng anh nhớn. Chính đại ca ra luật lệ, chính đại ca ra lệnh biểu mọi người phải thi hành đúng lệ.
Đàn em phải tự thi hành để làm gương mẫu cho bộ hạ dưới tay và đám dân đen nể phục chứ ? Nay đại ca lại đổ tội lên đầu đàn em.
- Nể phục cái con tườu ! Chú có biết họ bảo sao không ? Dân làng nó bảo đến bố mẹ nó đẻ ra,
nuôi cho ăn mặc mà nó còn không chừa thì nó biết thương ai ? Họ bảo bọn chúng ta không biết có còn là con người nữa hay là thú vật mà đi làm trò vô luân thường đạo lý như thế? Chú thấy tình hình căng chưa ?
Lúc ấy, hắn mới thấy dại :
- Chết, đàn em không nghĩ tới việc ấy.Cứ tin tưởng đại ca đã làm luật thì không thể nào sai. Giờ lỡ
rồi làm sao ?
Chí Mô trầm ngâm một hồi , rồi mới hắng giọng trả lời :
- Việc đã lỡ, bây giờ chỉ còn cách chú ráng hy sinh một chút. Ngày mai ta họp dân làng lại. cho họ
biết cái này là tự chú hiểu sai luật lệ mà làm sai phạm, chứ không phải ta sai hay cái lệ làng nó sai. Tạm thời, để làm lắng dịu tình hình, ta giả vờ cất chức chú để ổn định tình hình trước mắt đã. Sau khi đã nắm được hết bọn dân làng cho vào rọ rồi, ta lại tiến hành công việc dang dở, mọi việc rồi sẽ nhu cũ. Cần thiết lúc này là chú nên lánh mặt một thời gian.
Hai Thuẩn lui vào bóng tối , có Ba Trợn ra thay thế. Gã này nguyên là một tay chân thân tín của lão
Hách, được cho đi theo làm bộ hạ của Chí Mô vừa để giúp đỡ vừa làm tai mắt cho chủ. Ba Trợn tôn thờ lão Hách như một thần tượng. Được lên chức, hắn sung sướng vô cùng. Dù cùng là bộ hạ của Chí Mô, Hắn không ưa Hai Thuẩn. . Hai gã đều là hai kẻ mưu mô nhưng phục vụ khác chủ nên tân địa trái nhau. . Nhìn đối thủ bị buộc chui vào hậu trường, gã khoái chí bàn với Chí Mô :
- Theo đàn em, làng Vũ Đại mình muốn phát triển hanh nên dựa vào đại gia Hách công tử thì tốt
hơn. Đại ca cũng thừa biết đó là chỗ dựa vững chắc. Lão Chánh Hào dù thanh thế mấy hay có mọc thêm ba đầu sáu tay vẫn chỉ là một tay trọc phú, một trưởng giả học làm sang, không dấu nổi những gót chân thô bạo đầy vết nứt nẻ và váng phèn của một kẻ chăn trâu dù có của , kiến thức và giao thiệp lại rất hạn hẹp, sao bì được với nhà họ Hách vừa tinh thông võ nghệ vừa có đồ nghề điêu luyện. Đại ca nhớ hồi tấn công cướp Vũ Đại, không có mấy món đồ chơi nặng ký ấy làm sao ta xuyên phà thủng cái luỹ tre dầy dặc đầy gai của bọn Bá Kiến Lý Cường. Đã vậy, Hách công tử còn là người hiểu cao biết rộng nhờ có kinh nghiệm lịch lãm trong chốn giang hồ . Nhà họ Hào có tiền của cỡ nào thì suốt đời cũng vẫn là một tên quê mùa so với nhà họ Hách.
- Ta cũng biết thế. – Chí Mô trả lời – Tuy nhiên , đã có một thời ta ăn ở trong nhà chánh Hào. Bề gì
lão cũng nhận ta là đứa con nuôi, lại cũng giúp đỡ nhiều trong việc đánh đuổi Lý Cường, đặc biệt về cả nhân lực lẫn vật lực, vũ khí ,lương thực. Không có cơm gạo lão cung cấp, dù là gạo hẩm thì lâu la đói rã họng ra đánh đấm gì được. Nhất là hai tuyệt chiêu mà nhà họ Hào đã dạy là cách cài người để gây chia rẽ và tạo khủng bố để hù doạ trong cái làng này cũng đã đóng góp lớn lao vào chiến thắng của chúng ta. Hơn nữa, ta không muốn thiên hạ dèm pha Chí Mô này là tay phản chủ.
- Có gì mà đại ca lo ! – Ba Trợn lên tiếng. – Lúc này, lão Hào già đã chết. Thằng con Hào Cẩm Đô
lên thay thuộc hàng con cháu. Sánh vai vế thì cũng chỉ ngang hàng với đại ca .Anh em cùng một thời đàng hoàng thì chơi, không thì thôi. Sao lại đặt phản với giường ra đây ?
- Ta lâu nay vẫn nuốt nhục làm tôi hai nhà. Nay phải buông một nhàm thấy thật khó xử.. Nhà họ Hào
rất có thế lực. Bứt dây động rừng mi biết chứ ?
Chí Mô vẫn phân vân chưa biết chọn ai bỏ ai . Ba Trợn biết thuyết phục không xong, gã phải tính kế.
Trong làng Vũ Đại có một đào hát vừa trẻ đẹp vừa hát hay, cả làng Vũ Đại ai cũng yêu mến. Chí Mô
là người mê sắc, nhưng là một cáo già. Chuyện tình cảm gã giữ rất kín đáo. Mặc dù đêm đêm, trong căn chòi lá cất giữa đình vẫn có những cô gái trẻ trong làng thay phiên đến phục dịch, gã vẫn không hoàn toàn thoả mãn. Lý do, các cô gái trong làng dù trẻ dù đẹp vẫn chỉ là các cô gái quê chân chất mộc mạc. Điều đáng chán hơn cả là họ phục dịch gã quá chu đáo, tận tuỵ phục tùng đến mức cam chịu,. Với bản năng hiếu động, du côn, thích võ lực, gã muốn ngay cả trong trò ăn chơi cũng có chút tính chất bạo động, phản kháng mới thấy hứng thú. Ngay khi còn thiếu niên ăn nhờ ở đậu nhà lão Hào , gã đã biết thích và mơ tuởng đến những hạng gái vừa đẹp vừa có tài như Ninh Hạ, người mẹ nuôi hờ của gã. Chúng ta còn nhớ , thuở đó, mới chỉ là một tên gia nhân rách rưới bẩn thỉu, gã đã thường lén nhìn trộm Ninh Hạ tắm rửa thay đồ. Hồi đó, nếu không sợ oai lão Hào thì không biết chuyện gì đã xảy ra.
Trong làng Vũ Đại này, gã chỉ chấm mỗi một Hồng Nhan, cô đào hát xinh đẹp của làng. Sự thèm khát cô đào đối với gã thành một ám ảnh. Ngặt một nỗi, Hồng Nhan đã có chồng. Chí Mô đã cố bóng gió xa xôi, vừa dỗ ngọt vừa cố tình hăm doạ, để mong chiếm được cô đào. Hồng Nhan thừa thông minh để hiểu ý gã. Nhưng cô nàng hàm ý chống cư. Sự phản kháng của nàng càng gây hứng cho Chí Mô thèm khát nhiều hơn. Hiểu rõ tâm trạng của người anh nhớn, Ba Trợn đi đòn độc.
Gã cho mở lễ hội trong làng. Một mặt nói với Chí Mô để gã tìm cách cho anh lớn gần gũi thân cận người đẹp, mặt khác gã mời vợ chồng Hồng Nhan đến tối ra đình làng hát xuớng mừng lễ. Tan chầu hát, trên đường vợ chồng cô đào trở về nhà,Ba Trợn ăn mặc giả đám gia nhân nhà họ Hào bắt giữ họ,cách ly vợ chồng mỗi người một nơi , đoạn gã dùng võ lực hãm hiếp cô đào nhiều lần trước khi giết chết cả 2 vợ chồng để phi tang. Sau đó gã về nhà cho người ra đình nổi trống hô hoán có một bọn lạ mặt đến cướp làng. Gã sai vài tay bộ hạ đến hiện trường thu nhặt xác của họ cùng một ít mảnh đồ vương vãi về , coi đó là tang chứng bỏ sót lại. Trước đó, gã đã cho người đến ăn cắp một số quần áo vật dụng cũ nát của đám gia nhân nhà Chánh Hào. Gã đem những thứ này đến cho Chí Mô và quả quyết rằng Chánh Hào có dính líu đến âm mưu hạ sát Hồng Nhan. Chánh Mô nghe trình bày sự vụ vừa buồn giận vừa thương tiếc, nhưng lão vẫn tỏ ý nghi ngờ:
- Hồng Nhan đâu có thù oán gì với nhà chánh Hào?. Lão giết giai nhân của ta vì cớ gì mới được?
- Có lẽ nguyên cớ bắt nguồn từ vở tuồng. – Ba Trợn nói - Cô đào đóng vai kỳ nữ quá xuất xắc: thà
chịu chết để chung tình với người dũng sĩ áo vải nghèo nàn , nhất định không chịu thất tiết với tên trọc phú quê mùa . Điều nhạy cảm này làm cho nhà họ Hào bị chạm nọc. Họ nghĩ là ám chỉ họ và thấy bị xúc phạm nặng nề nên mới cho người giết cả hai vợ chồng. Đàn em vẫn thường nói cái đám nhà họ Hào rất nguy hiểm. Họ lại ở ngay sát nách ta, thân thiết với họ chỉ tổ để họ dễ bề dò xét dòm ngó, đánh bạn với họ có ngày mình mất trắng đến cái quần lót cũng không còn mà mặc.
Chí Mô nghe lời bàn của Ba Trợn có phần hữu lý, vả lại mất đi cô đào trẻ đẹp tài ba khi chưa sơ múi gì làm gã ức, gã nghe lời tỏ vẻ thân thiện thần phục lão Hách và lơ là với họ Hào. Tuy vậy , gã định bụng, đến ngày giỗ của lão Hào già, gã sẽ qua dự, nhân tiện hỏi thẳng về món nợ Hồng Nhan này.
Hào Cẩm Đô thấy Chí Mô ngày càng kiêu ngạo thì chướng mắt. Chưa có kế gì để cho gã một bài học thành ra tâm trí bức xúc, đứng ngồi không yên. Một gia nhân thấy vậy bảo:
- Hay đại nhân thử đi thăm dò dì Ba vấn kế. Xưa nay, dì Ba vẫn nổi tiếng là người cơ trí. Bây giờ
vận mạng bà ấy nằm trong tay của đại nhân, có chi mà sợ?
Hào Cẩm Đô gật gù:
- Ờ! Đúng thế.Ngươi khá lắm. – Gã tươi nét mặt tay xoa vào nhau - Để ta đích thân xuống hầm gặp
Nói chuyện với bà ấy xem sao.
Chánh Hào xuống ngục nơi đang giam giữ Ninh Hạ.. Để phủ đầu, lão không quên kể tội gây loạn của Ninh Hạ thuở trước . Tội phản nghịch chuyên quyền là tội đáng chết. Nhờ lão nhân nghĩa khoan hồng mới còn được sống cho đến nay. Vậy lão cho bà có cơ hội đoái công chuộc tội. Làm cách nào khống chế được cái thằng Chí MÔ đang vô cùng kiêu ngạo từ khi nó nắm được Vũ Đại. Lão biết bà là người đa mưu túc trí. Nếu có kế hay, lão sẽ đưa bà ra khỏi hầm tối, với điều kiện chịu khuất phục dưới quyền lão và chỉ được ở phía hậu cung , không được phép lai vãng lên nhà trên.
Từng là kẻ ngồi mát ăn bát vàng,toàn ăn ngon mặc đẹp, luôn luôn sống trên nhung lụa, nhung nay phải sống trong hầm sâu tối tăm dơ bẩn, Ninh Hạ chịu không nổi, đã toan tự tử mấy lần mà chưa dám. Nay có cơ thoát khỏi tù ngục , bà sung sướng sẵn sàng làm bất cứ gì để được ra khỏi chốn ghê rợn này:
- Thôi được! – Ninh Hạ lên tiếng. - Từ nay ta biết phận ta. Có phải làm tôi đòi cũng cam lòng, miễn
ra khỏi nơi tối tăm hôi hám này.. Lão nhi muốn trừng trị thằng vô lại Chí Mô cũng không khó. Hãy đưa ta ra khỏi đây trước. Ta sẽ nghĩ cách sửa trị đối đầu nó.
Chánh Hào cho người đưa Ninh Hạ ra nhà sau ăn uống tắm rửa sạch sẽ, nghỉ ngơi thoải mái để lấy lại
tinh thần sau nhiều ngày khốn khổ. Mấy hôm sau lão tới thăm bà :
- Dù sao dì Ba cũng là một người vợ của cha ta, ta vẫn phải giữ lễ. Thôi, mọi việc trước quên hết.
Chúng ta lại đối xử với nhau như cũ. Dì Ba hãy vì dòng họ mà giúp ta kiềm chế thằng con nuôi ngỗ nghịch này.
Lúc ấy, Ninh Hạ mới từ từ nói :
- Nắm đầu thằng ăn cháo đái bát ấy không khó. Năm xưa khi nó còn nhỏ, ta cùng lão gia đã tiên liệu
nó sau này lớn lên sẽ là đứa phản phúc, vì thế đã có tiên liệu cách sửa trị. Chí Mô là một thằng gian manh quỷ quyệt. Chiếm được làng Vũ Đại trong tay, nó tưởng mình rất oai phong nên rất sợ bị lộ chân tướng hèn hạ bần tiện thuở xưa của nó. Thật ra, dân làng Vũ Đại cũng có nhiều người biết cái nguồn gốc đê tiện đó, nhưng đa số họ là người của cha con nhà Bá Kiến – Lý Cường. Nay phần đông họ đã bỏ chạy, hoặc bị đi đày ải ở đám mả hoang . Đám dân làng bây giờ ít người biết tung tích thật của nó. Họ cứ tin vào cái huyền thoại dòng giống rồng lộn của nó từ miệng tay địa lý dỏm phét lác loan ra. Nó không biết rằng, ta hiện còn giữ một cái hộp kín, trong đó có chứa cái tã rách và một ít đồ vật khi nó mới được mang đến nhà này chứng tỏ nó là đứa con hoang của cặp mèo mả gà đồng Chí Phèo - Thị Nở. Đồng thời, khi lão gia cùng ta nhận nó làm con nuôi, chúng ta có bắt nó ký nhận vào một văn tự thề nguyền trung thành suốt đời với nhà họ Hào, cùng một lời hứa : nếu một ngày chiềm được Vũ Đại sẽ chấp nhận chịu dưới sự cai quản kín đáo của nhà họ Hào ta. Vũ Đại có thể sẽ sát nhập vào Đại Chung khi thuận tiện. Với lại, ngay trong đồng bọn của nó cũng có rất nhiều người tay chân của ta gài vào để lấy tin tức và kiềm chế nó. Nay nhân ngày giỗ lão gia sắp tới, thể nào nó cũng qua đây. Vậy khi nó qua tế lễ, phải làm sao ngănchận không cho những tay chân thân tín của nó vào, chỉ cho phép một mình nó cùng người thân tín của ta gài vào mà thôi. Sau đó thì tuỳ ý mà sửa trị. Tuy vậy, cũng nên xử sự vừa phải để cho nó sợ, Chớ mạnh tay quá, nó mang nhục mà oán hận đến thành kẻ phản phúc. Phải nắm lấy nó.. Bởi có nắm được nó mới nắm được cả làng Vũ Đại ương ngạnh đó.
Ninh Hạ đi đến một góc vườn trong nhà, cho người đào lên một hộp đen nhỏ mang những dấu tích hiện vật về tông tích Chí MÔ đưa cho Chánh Hào.Lão hớn hở mang vào nhà. Phen này, thằng vô lại có chạy đằng trời..
Ngày giỗ đến, Chí Mô đem một số gia nhân , trong đó có Ba Trợn qua làng Đại Chung . Gã không quên mang theo số tang vật của gia nhân họ Hào để chất vấn vụ sát hại cô đào Hồng Nhan. Chưa tới cổng nhà họ Hào, một số tay chân của gã đã bị giữ lại ngoài cổng. Gia nhân chánh Hào bảo gã về dự lễ giỗ không được mang theo võ khí. Bọn họ nhất định không cho Ba Trợn vào nhà, còn chỉ mặt gã nàychửi bới gã là quân dọ thám của lão Hách. Chí Mô đưa mấy tang vật về vụ cưỡng hiếp và sát hại cô đào Hồng Nhan ra tra vấn Chánh Hào. Lão hỏi gã việc này xảy ra khi nào. Gã trả lời mới tháng trước đây. Chánh Hào bèn quát lớn :
- Gớm thay cho thằng con nuôi phản nghịch kia. Dám cả gan lừa bịp cả dòng họ Hào vĩ đại này.
Ngươi không biết , mọi vật dụng trong nhà này đã hoàn toàn thay đổi sau khi cha ta qua đời, ta lên thay sao ? Rõ ràng, ba cái tang vật này là đồ giả, nhà họ Hào đã không dùng chúng từ lâu. Bây giờ ngươi lại đến bắt tội ta vì những đồ giả mạo này sao ?
Lão chỉ tay ra ngoài. Đám gia nhân của lão giờ này đã ăn vận khác hẳn xưa.Chí Mô sững sờ, chưa
biết trả lời sao. Chánh Hào thét mắng gia nhân nắm giữ tay chân Chí Mô lại. Gã đưa mắt cầu cứu hai tên đàn em được theo vào,nhưng hai tên này cúi mặt xuống giả bộ như không thấy. Chánh Hào bước lại gần, xáng cho Chí Mô một bạt tai như trời giáng, rồi chỉ vào mặt gã la mắng :
- Người là một thằng con nuôi bất hiếu, phản phúc. Bộ ngươi tưởng có được ngày hôm nay không
nhờ công lao của nhà họ Hào này sao ? Hôm nay ngươi lại còn tính giở trò vu oan giá hoạ cho ta. Vài cái tang vật vớ vẩn của ngươi mang đến kiếm đâu mà không có? Một con đào hát của cái làng mắt muỗi nhà ngươi đã đáng gì ? Nếu muốn, ta có thể cấp cho ngươi hàng chục đứa bảnh hơn cả trăm lần . Vậy mà ngươi nghe lời xu nịnh dèm pha của quân gián điệp nhà lão Hách để phản ta. Cho ngươi một bạt tai cũng còn nhẹ. Nể tình ngươi được cha ta nuôi nấng, coi như người trong nhà không thì ngươi không còn cái đầu mà mang về. Đừng tưởng là không còn ai biết tông tích của ngươi. Ta vẫn còn nguyên những chứng tích của ngươi ở đây.
Mở cái hộp đen với những hiện vật của gã liên quan tới Chí Phèo - Thị Nở, cùng những giấy tờ văn tự gã đã ký kết,chánh Hào nói tiếp :
- Cho ngươi nhìn thấy để ngươi từ bỏ cái tâm phản bội ấy đi. Nếu ta đưa ra những chứng cớ này thì
dân làng Vũ Đại không còn tin tưởng hay sợ hãi ngươi nữa, mà họ sẽ vùng lên xé xác ngươi ngay. Đây là bài học nhớ đời cho ngươi. Bây giờ thì lại trước bàn thờ gia tiên mà tạ tội mau.
Chí Mô được dẫn tới trước bàn thờ lão Hào già để khấu đầu quỳ lạy. Gã thụp người xuống van xin
tha thứ. Chánh Hào lại bắt gã đem cúng mấy mẫu ruộng sát làng Đại Chung để tạ tội. Đồng thời lão cho đàn em đến chiếm cứ mấy cồn cát nằm giữa khúc sông của làng Vũ Đại sát nhập vào tài sản làng Đại Chung của lão, cấm dân làng Vũ Đại đi đánh cá được đi xa bờ quá vài mươi mét. Ai bất tuân thì không chết cũng bị bắt bỏ tù.
Chí Mô hoàn toàn bị chánh Hào khống chế. Gã quay về , có phần oán trách hai gã tay chân không có hành động hay phản ứng nào giúp gã, để gã bị nhục. Bọn tay chân biện bạch rằng họ chỉ có hai người tay chân không vũ khí, mà có cũng chẳng làm được gì khi ở trong miệng cọp. Chí Mô dặn bọn chúng nhớ giữ kín, đừng để cho dân làng biết nỗi nhục của gã. Gã bảo :
- Ta còn chỗ ngồi thì tụi bay mới còn có chỗ mà ăn. Tuị bay để dân làng biết vụ nhục nhã này,coi
như hết đường sống. Tao bay thì tụi bay cũng bay theo. Hiểu chưa?

No comments: