Chí phèo thời đại (chương 15)

Chương 15: Bọn lái buôn người.


Chí Mô nghe tin chánh Hào đã chính thức gia nhập hộichợ, biết bị đàn anh lừa, không dám cự nự, chỉ nuốt giận hỏi nhỏ:
- Bữa trước đàn anh ngăn đàn em khoan vào hội vì coi chừng gã Bạch rất điếm thúi. Nhưng nay đàn
anh lại chen chân vào trước, như vậy nghĩa là làm sao?
Chánh Hào cười nham hiểm:
- Bài học xáng tai năm xưa ta dạy chú mày dường như vẫn chưa lĩnh hội được mấy? Chú mày có biết lễ phép trên dưới là gì không? Phận tay sai tôi đòi được ta ban cấp cho nắm một cái làng bé tí đã vội quên ơn.. Bộ toan tính của mi muốn chui vào cái dù của gã Bạch để ương ngạnh cứng đầu phản lại ta dễ qua mặt được ta sao? Nói cho mi biết, , mi có chạy trời cũng không qua khỏi trong bàn tay này. Muốn đi đâu , làm gì, giao kết với ai, phải trình báo cho ta biết trước.Với cái hội của gã Bạch, mi hãy chờ ta vào thăm dò thảo luận trước xem sao đã..
- Vậy đàn anh không sợ cái điếm đàng tráo trở của gã sao?
- Thân phận đàn em như mi dè chừng gã là phải.Bậc thầy như ta thì e sợ gì một gã thư sinh.Nó
điếm đàng với chú mày, chứ điếm đàng với ta sao được. Không phải lo, ta vào trước để dò la thám thính những trò ma mãnh của nó, rồi ta sẽ thông báo cho chú mày biết mà tránh, đồng thời có ta phụ giúp lập kế đối phó. Lúc đó chú mày gia nhập cũng chưa muộn. Có ta đi tiên phong bảo trợ, chú mày tha hồ an toàn. Bây giờ, chú mày có thể đi gặp gã Bạch để thương lượng cũng không muộn. Có ta trong hội, gã không thể ăn hiếp chú mày..
. Cẩm Đô chẳng lấy thế làm buồn, gã còn dương dương tự đắc bảo Chí Mô:
- Nay ta đã vào cái hội chợ chết tiệt của lão Bạch , đã hoàn toàn chinh phục bọn kiêu căng đó, làm
cho bọn chúng sởn tóc gáy, không còn dám lên mặt . Ta đã nắm hết các mánh khoé xảo thuật của bọn chúng. Đã đến lúc ta cho phép chú mày nhập bọn. Có ta đỡ đầu, chú mày khỏi phải lo lắng. Vì thế, khi đã nhập rồi, trước khi muốn làm chuyện gì, cần báo cho ta biết trước, ta sẽ cho những chỉ dẫn cụ thể.
Được sự chấp thuận của chánh Hào, Chí Mô đi tìm gã Bạch để xin nhập hội.
Trái với lời hứa của chánh Hào, kể từ khi gã nhập hội, mọi thành viên làm ăn giao dịch với gã đều nếm mùi những ngón lừa lọc tráo trở một cách tinh vi , hội nhận ra thì đã muộn. Rút kinh nghiệm, họ cứu xét đơn xin gia nhập chặt chẽ gắt gao hơn, đồng thời đưa thêm vào một số điều lệ mới trong bản nội quy làm cho việc gia nhập của Chí Mô thành khó khăn hơn
Gã Bạch bảo:
- Trước đây, tớ đã có ý dành sự dễ dãi cho cậu, nhưng cậu không biết điều nên đã để vuột cơ hội.
Bây giờ, lão chánh Hào Cẩm Đô gạt cậu để lão nhanh chân vào trước. Lão vào rồi lại quậy hội chợ nát như tương chả ra sao cả. Vì vậy, các hội viên đương thời đã quyết định duyệt xét hội viên mới khó khăn hơn. Những món hàng tàn ác man rợ đại loại : óc khỉ tươi, canh thai nhi sẽ không được nhận. Những thứ này vi phạm nguyên tắc tôn trọng và bảo vệ quyền sống của hội. Cả cái món cờ tây chín mười món gì gì đó của cậu cũng bị cấm tiệt. Lý do vi phạm thú quyền. Cậu muồn gia nhập phải có món hàng khác. Gay go cho cậu đấy.
Chí Mô bực bội vì bị đàn anh Cẩm Đô chơi gác. Lần này, gã nhất quyết gia nhập hội chợ với bất cứ giá nào.Gã tuyên bố:
- Được rồi, khó khăn ra sao tôi cũng chấp nhận. Không cờ tây thì sẽ có thứ khác. Dâ n Vũ Đại tiền
rừng bạc biển thiều gì thứ trân quý?Vậy là ông bạn đồng ý? THế nhé!
Chí Mô về làng triệu tập bọn lâu la để tìm món hàng mới. Tay nổi danh đáo để nhất, xứng mặt làm quân sư quạt mo vẫn là lang Rận , nay gọi là Hương quản Sàng tự xà mâu. Hắn bảo Chí Mô cứ nghỉ ngơi chờ hắn suy nghĩ. Mấy hôm sau, hắn nói:
- Đàn em có ý này cho đại ca.Phàm con người thì anh hùng mấy ai qua khỏi ải giai nhân. Thiên hạ
thái bình hay loạn lạc, sung sướng hay đau khổ đều từ chỗ ấy mà ra cả. Gã Bạch công tử cùng đồng bọn của hắn thích làm kẻ trượng nghĩa thì cứ lấy nữ sắc ra mà dụ chúng nó. Đàn bà là món hàng xưa nay chả bao giờ hiếm, còn thừa mứa là khác, thế nhưng lúc nào cũng quý, dùng vào việc gì cũng thành . Đại ca cứ cho đàn em qua làng xóm chúng nó quảng cáo thật tốt đẹp về con gái Vũ Đại. Chúng nó bu lại mua thì đại ca mặc tình buôn bán , không vốn mà lời muời lời trăm. LÚc đó chỉ còn thua cọp có mỗi cái… đuôi.
- Nói như ngươi không ổn – Chí Mô đáp lời - Bọn gã Bạch thế nào cũng lôi cái trò giả hình nhân
quyền nhân bánh của họ để gạt chúng ta ra. Bọn chúng sẽ lấy cớ chúng ta đi buôn người như người xưa buôn nô lệ vậy. Chúng lại mạt sát ta là đồ man ri mọi rợ nữa không chừng?
Hương Sàng tự xà mâu vội trấn an:
- Chẳng có gì khó khăn cả!. Ta không nhốt đám đàn bà vào lồng hay lấy dây xích cột cổ như bọn
buôn bán nô lệ thời xưa thì ai dám trách cứ? Việc này dễ thôi. Đại ca cứ để đàn em tính. Mình đem sơn son trét phấn cho chúng cho thật hoành tráng , rồi cho người đi đánh bóng tâng bốc lên tận mây xanh là hàng họ của mình giá trị hẳn lên. Đại ca cứ tin tưởng đàn em. Cánh nhà chánh Hào kinh doanh đồ nấu chin mới bị lên án nguyền rủa. Còn chúng ta quảng cáo thịt tươi, lại thứ thịt thơm nhất ngon nhất, thứ của không hiếm, không vốn nhưng thời nào cũng đắt giá và ngon miệng, bảo đảm ăn chắc cả mười.
- Được!Ngươi nói vậy thì ta để chính ngươi lo việc này. Xong việc thì có thưởng.
Hương Sàng tự xà mâu được lệnh qua nhà gã Bạch công tử cùng khắp làng trên xóm dưới để giải độc.
Hắn muốn xoá nhoà đi cái ấn tượng xấu người ta nghĩ về làng Vũ Đại chuyên trị cầy tơ cùng những hình ảnh về óc khỉ tươi, canh thai nhi ghê rợn do đám chánh Hào để lại. Hắn mời tất cả mọi người đến tham dự gian hàng hội chợ của làng Vũ Đại với một bảo đảm ý nhị rằng, món hàng đưa vào hội chợ sẽ rất thanh lịch, hợp thời trang, đẹp mắt và đầy tính nghệ thuật.. Khi được hỏi đó là loại hàng gì, hắn mỉm cười bí mật:
- Mời quý vị tới dự buổi khai mạc sẽ rõ. Chúng tôi muốn dành cho quý vị những ngạc nhiên thích
thú. Tuy nhiên, xin được bật mí một chút với quý vị: mọi người sẽ vui vì, thưa với quý vị, món hàng được phục vụ quý vị bởi con gái làng Vũ Đại, mà gái Vũ Đại thì xinh đẹp, duyên dáng , thuỳ mị, đoan trang, bảo đảm quý vị hài lòng.
Ngày Chí MÔ và tay chân khai mạc gian hàng trong hội chợ, trước hàng ngàn cặ:p mắt của khán giả,
những chiệc hộp lớn như các tủ đứng được bọc kỹ dưới những bức màn. Sau những lời chào mừng cám ơn nồng nhiệt và màn cắt băng khánh thành do Chí Mô chủ toạ chấm dứt, các bức màn được kéo lên . Đó là những tủ cao lộng kiếng. TRong tủ là những “ma nơ canh” bằng xương bằng thịt. Tủ kiếng đầu có một cô gái áo ba quần lãnh với cái nón quai thao trên tay. Kế đó là người đẹp trong áo tứ thân , đầu vấn khăn mỏ quạ. Kế tiếp ,người mẫu cô dâu trong chiếc áo dài và khăn xếp tất cả màu đỏ, tay ôm bó hoa hồng. Tiếp nữa , một ả chân dài mặc yếm thắm hở lưng váy cụt tới tận bẹn, đầu kết tóc bỏ đuôi gà. Áp chót, một nường tóc bum bê nõn nà trong bộ tắm hai mảnh, mảnh trên là hai nắm xôi, mảnh duới vẽ hình cách quạt. Cuối cùng là một bể cá với một mỹ nhân ngư tóc xoã hoàn toàn khoả thân. Mỗi người ở trong một tủ kiếng khác nhau và tất cả đều duyên dáng mỉm cười với những động tác mời mọc khêu gợi.
Xen kẽ những tràng vỗ tay khen thưởng và những lời cổ võ thán phục có những tiếng la ó phản đối cho rằng Chí Mô và đồng bọn đã hạ nhục nhân phẩm của con gái làng Vũ Đại khi đưa họ ra quảng cáo để trao đổi buôn bán như một món hàng. Chí Mô nhất quyết đánh đổ lập luận đó. Gã bảo đám người phản đối chỉ là bọn đạo đức giả. .Gã nói:
- Thế thì cái trò cho gái làm người mẫu thời trang õng ẹo lượn tới lượn lui , bày hàng khoe của trước
mắt mọi người hay màn ôm cột thoát y trong các quán rượu của làng xóm mấy người là cái giống gì? Cái đó mấy người gọi là nâng cao nhân phẩm giá trị con người chắc? Tóm lại, hãy nhìn mình trước khi phê bình chỉ trích thiên hạ. Đây là chuyện riêng của mỗi làng, mấy người không nên xía vào. Vũ Đại này văn minh chán.! Chẳng ai lấy dây xích cột cổ lôi đám gái này bỏ vào tủ kiếng. Đây tòan tự nguyện không hà! Còn phải xô đẩy giành giựt nhau chui vào . Không tin cứ đến mà hỏi họ ngay đi.
Buổi khai mạc hội chợ của Chí MÔ coi như thành công mỹ mãn. Những cam kết của Chí Mô dành mọi
sự dể dãi cho khách hàng với lời hứa sản phẩm vừa đẹp vừa rẻ lại thêm khuyến mãi rất hấp dẫn, người ta đổ xô đến. Tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn xa. Họ kháo với nhau gái làng Vũ Đại vừa ngon lành vừa rẻ thối, như cho không vậy. Đầu có ai biết, sau những năm tháng dưới tài cai quản của Chí Mô và đám du côn thuộc hạ, dân làng đói mờ cả mắt nên người cứ dài ngoằng ra. Ai ngờ trong cái thời đại này, kiêng ăn đang là cái mốt thời thượng đang ăn khách, thân hình phải gầy ốm mới được cho là đẹp, là khêu gợi. Dân tứ xứ ăn sung mặc sướng , của cải dư thừa đâm béo phì ra, muốn làm giảm bớt vài cân thịt trong người phải tốn tiền ngàn tiền vạn chưa chắc có được. Nay nhìn tận mắt gái làng Vũ Đại, ai nấy như cây sậy biết đi thì lấy làm mừng rỡ, tha hồ trầm trồ suýt soa. Đến đám người mạnh miệng chống đối trong ngày khai mạc gian hàng hội chợ cũng tiếc rẻ mà nhanh chóng chen chân vào.
Đám tay chân bộ hạ của Chí Mô nhìn thấy cơ hội bằng vàng cho chúng buôn bán, bọn chúng tâng bốc khích động Chí Mô lên tận mây xanh. Nào là đại ca bây giờ số một. Có đứa còn tung hô đại ca giờ có khác chi Thượng Đế:
- Đại ca là Ngọc Hoàng thượng đế dưới trần . Chí Thượng đế vạn vạn tuế!!!
Thượng đế Chí Mô nghe sướng đến nở tét mũi trâu, gã ủy thác cho đàn em họp bàn nghiên cứu kế
hoạch quản lý chị em trong làng chặt chẽ, hữu hiệu và đạt thành quả cao nhất.
Được lệnh chủ, bày lâu la tha hồ tung hoành. Bọn chúng gom đàn bà con gái trong làng lại, trừ đám bà già và trẻ nít dưới mười tuổi, rồi đem phân loại. Một số nổi bật nhất được coi ngoại hạng, bọn chúng đem chia chác cho nhau theo bề dày của nghề nghiệp cướp bóc và của da mặt bọn chúng. Đứa chưa có vợ mang về ép làm áp trại phu nhân, đứa lỡ đã bị cột chân thì giở ngón “phèo” của gã Chí, giả bộ nhận làm bố nuôi, đoạn đem che giấu đứa con gái nuôi ở một nơi kín đáo trong làng, ban ngày, trước mắt dân làng thì giọng điệu nhân nghĩa đạo đức, mở miệng toàn là bố bố con con, tối đến tắt đèn, bố con chung một giường cho tình bố con thêm đậm đà thắm thiết. Con giẫy nẩy không chịu thì bố kể công nuôi bố đòi được hưởng, rồi bố hứa hẹn thêm quà thêm cáp, mày đồng ý thì muốn gì cũng có, bằng không thì bố cũng không tha mày, đời còn khốn nạn nữa. Thoả mãn rồi , khi bố chán chê, bố đập đầu con rồi vứt ra đường cho xe chẹn. Nhẹ tay hơn thì cho sống mà đi làm gái.. Khủng khiếp, kinh hoàng, ai nấy răm rắp nghe lời.
Những người đàn bà con gái khác đươc chia ra nhiều loại. Loại số một được coi là hàng tóp dùng để câu bọn đại gia khắp xứ lắm tiền nhiều bạc. Lũ đại gia này, khi đi vào làng Vũ Đại tìm gái, không những đã phải đóng thuế thật cao cho đám Chí Mô,mà vì máu con buôn nghề nghiệp, vui chơi không quên kết hợp làm ăn, do đó, bọn chúng lại đưa vào thêm nhiều mối lợi cùng những mưu mô quỷ quyệt khác cho Chí Mô.
Loại gái về chiều, những người cao tuổi và không có ngoại hình được xếp vào hạng cá kèo. Hạng này giá bèo lại thường xuyên khuyến mãi, thường được khách hàng mua về cho làm những công việc mà dân làng họ chê là hạ cấp không thèm làm được quảng cáo với cái tên rất kêu là đi làm ố dìn. Dân Vũ Đại ban đầu không biết đó là nghề quái quỷ gì. Khi đã trao thân gởi phận mới biết đó là những việc như nghề hốt rác, đổ bô, nhiều nhất là đi ở đợ.
Đa số đám gái còn trẻ, dung nhan thường thường bậc trung, bọn đàn em Chí Mô cho đi tân trang ngoại hình ,trang điểm phấn son , rồi đem ra đấu giá làm cô dâu khắp bốn phương trời. Làng xóm xa gần, xưa nay vốn giống bạch đinh man ri mọi rợ còn hơn dân Vũ Đại. Trước đây, đám hàng xóm lân cận này, làng thì chuyên đi hót phân, làng thì kéo nhau đi ăn xin. Thế nhưng chỉ trong một khoảnh thời gian biết lợi dụng tình thế sa sút ngăn sông cấm chợ của Vũ Đại dưới sự áp bức khống chế của bọn Chí Mô đã trở nên nổi đình nổi đám, họ thấy dân Vũ Đại thiếu ăn thiếu mặc nên kéo nhau đi mua gạo mua vải về bán chui, mua rẻ bán đắt, lại không thuế má , chỉ một thời gian ngắn đã phất lên,của để không nhiều nhưng của ăn đã có dư. No nê đâm ra dậm dựt động cỡn. Nghe thiên hạ xôn xao chuyện gái làng Vũ Đại mua rẻ như bèo thì họ bu lại. Từ những tay có tí máu mặt từ xóm Tai, xóm Hàn đến những khu xưa là gốc ăn mày như thôn Mã thôn Cam đều đổ xô kéo đến. Chúng hí hửng bảo nhau:
- Thật là một cơ hội hiếm có, chưa bao giờ xảy ra, đi mua gái về làm vợ còn rẻ hơn mua một con vật.
Mà quả thế thật. Lại được tha hồ nhìn ngắm, xem xét, nắn bóp lựa chọn , có khi còn được xài thử trước
khi mua. Trong khi đám đàn bà con gái đau đớn nhục nhã vì vị lột trần truồng đứng xếp lớp cho bọn khách hàng tới chiêm ngưỡng sờ nắn thì lũ tay chân bộ hạ của Chí Mô hả hê thích thú mân mê những túi bạc căng phồng. Chúng không thèm để ý tới bọn khách hàng chỉ toàn những lão già sứt càng gãy gọng, những tên dị tật tàn phế hoặc bi thảm hơn là những kẻ mắc bệnh tâm thần. Bọn khách hàng này không thể nào kiêm ra một người đàn bà chịu lấy họ dù già nua xấu xí cách mấy.
Người tới trước về bảo kẻ đến sau. Bọn đàn ông lũ lượt đi qua làng Vũ Đại., bạn rủ bạn, anh dắt em, con dẫn bố. Tất cả ùn ùn kéo nhau đi thật hồ hởi, kể cả những lão già lụ khụ, đi đứng tay chân run rẩy. Có lão còn ngồi xe lăn, có thằng bé con đẩy qua. Bọn họ gặp nhau tán chuyện ròn rã. Một tay thanh niên chỉ ông già toác miệng cười:
- Này cụ ông kia ơi! Cụ lẩy ba lẩy bẩy, đi đứng còn chưa vững thế thì mua gái về được cái tìch sự gì?
Không lẽ lại đi tranh giành với đám trẻ chúng tôi?
Lão già đáp lại:
- Ối! Gái làng Vũ Đại rẻ như bèo, không mua cũng uổng. . Già trẻ xấu đẹp còn khối. Tớ tranh với
mấy cậu làm gì? Đừng ỷ mình trẻ khinh đám già. Chuyện gối chăn chỉ giường biết chiếu biết, chắc gì ai đã hơn ai. Mấy cậu cậy sức , bọn già ta lại có nghề.. Thời buổi này, có yếu một chút đã có “vái gà vái vịt” phụ lực lo gì.
- Thật ra cụ tiếc vì ham rẻ phải không? Chứ bộ dạng cụ thế kia, có gái non hầu hạ e thọ không qua
nổi một tuần trăng.
- Ta còn nhai cơm mà. Đã phải húp cháo đâu. Mịa! của rẻ như bèo, không mua xài cũng uổng. Ta đã
tính rồi. Đi cưới vợ giống như đi thuê mướn người không phải trả công . Lấy vợ thì ra. Làm nhà thì tốn. Người xưa đã bảo vậy. . Bọn đầu xỏ Chí Mô của làng Vũ Đại thật ra chỉ là một lũ ngu. Bọn ấy nhìn thấy đống tiền thì híp mắt lại, chỉ thấy cái lợi nhỏ bé trước mắt mà không biết sức người mới quý. . Người ta có thể xử dụng con người từ đầu óc tay chân tới mọi phần trong cơ thể trong nhiều công việc và lãnh vực khác nhau để tạo ra nhiều lợi ích mà không một loài vật nào thay thế được. Tỷ như mua một con trâu về, nó chỉ làm được mỗi việc kéo cày. Lại phải tốn thêm thằng ở đi chăn dắt hay thuê người cắt cỏ cho nó ăn. Gái làng Vũ Đại nổi tiếng có ngoại hình lại thêm tính cần mẫn nết na. Mình bỏ ra một mớ tiền mua được một đứa, có khi may mắn còn rẻ hơn một con trâu , mỗi ngày chỉ tốn ba lưng bát cơm với tí muối vừng, nó làm cho mình hết mọi việc trong nhà ngoài từ cơm nước, săn sóc dọn dẹp cửa ngõ đến việc nặng nhọc đồng áng, còng lưng cấy cầy còn vất vả hơn trâu..Đêm về nó còn săn sóc đấm bóp gãi lưng, hầu hạ chuyện gối chăn thoả thích, lại sanh đẻ nuôi con cho mình chẳng đòi công lao. Như vậy chẳng quá lời ư? Ta nhất quyết kỳ này sang Vũ Đại, nếu được, ráng tậu lấy dăm đứa cho thoả chí tang bồng. Mịa! Đám vua chúa quý tộc ngày xưa có hàng trăm hàng ngàn phi tần cung nữ mà họ còn thoả sức được , sá gì vai ba đứa gái tơ. Nói nào ngay, ta có vì đó mà lỡ lăn đùng ra ngủm củ tỏi thì đã sao? Đó là cá chết…trong sung sướng. Ta đủ mãn nguyện. Thật ra , nếu gặp cái ca “ trên bảo dưới không nghe” mà “vái gà” không giúp được thì cũng không thiệt đi đâu mà sợ. Ta cứ “lột vỏ” chúng ra cho đi lại lượn lơ trong nhà để tha hồ mà ngắm cũng đủ thích chán. Có lẽ còn thích hơn cả hành nữa ấy chứ! Lại đỡ mất sức. Việc hành đã có anh em, con cháu tiếp sức. Trong nhà thiếu gì đàn ông tràn đầy sinh lực, hiện đang không có chỗ cho bọn này xả sú bắp. Tóm lại, một món quá hời không thể bỏ.
- Thôi con lạy bố cả nón lẫn áo. Bố đi kiếm gái về làm vợ mà tính toán chi ly hơn cả mụ hàng xén.
Khi những gã Đài, lão Hàn đã vơ vét cùng kiệt hết đám gái trẻ trung.bọn thằng Mã thằng Cam mò qua
Vũ Đại cũng nhất quyết không chịu thua. Chúng năn nỉ ỉ ôi với tay chân Chí Mô kiếm cho bọn chúng một mớ, bất kể già trẻ xấu đẹp, miễn là còn đi lại làm ăn được. Bọn chúng khoe khoang làng xóm của chúng sung túc, rất dễ làm ăn. Đàn bà con gái theo chúng qua đó chỉ vài năm , khi trở về làng Vũ Đại tha hồ nhà cao cửa rộng. Lời dụ dỗ ngon ngọt của bọn chúng cộng với sự tiếp tay của đám Chí Mô, gây khó dễ nếu không chịu nghe theo chúng, đã làm đám người đàn bà còn ở lại siêu lòng, thêm tình cảnh nghèo đói túng quẫn của gia đình khiến những người mẹ, người vợ đành gạt nước mắt từ giã chồng con lên đường tìm lối thoát cho cảnh khốn cùng. Cuối cùng, cả những bé gái chỉ chừng chín mười tuổi đầu, miệng còn hôi sữa cũng được đám Chí Mô chọn làm hàng hoá cho cái dịch vụ mua bán trao đổi thân xác dơ bẩn nhất thời đại này. Nhiều đứa khi bị dắt đi còn vừa khóc lóc kêu la vừa chấp tay van nài: “ Con lạy các ông các bà, con không muốn đi , con sợ lắm. Con năn nỉ các ông các bà cho con ở nhà với ba con má con…”
Ít lâu sau đó, những tin tức kiểu tai bay vại gió cứ dồn dập bay vể làng. Giàu sang, hạnh phúc không có mấy. Toàn đầy rẫy chuyện nước mắt lưng tròng..
Người con gái đi vào nhà gã Đài rất buồn cho số phận hẩm hiu. Đã có ý trung nhân, chỉ chờ ngày đám cưới. Không ngờ tai bay vạ gió. Bố già có mãnh vườn quá đẹp mà lũ bộ hạ Chí Mô muốn cướp. Ông già nhất quyết đòi giữ lại mảnh đất của ông bà tổ tiên để lại, chống trả mãnh liệt. Bọn lưu manh tẩn ông một trận nên thân rồi đem tống vào ngục. Cô gái thương cha, muốn báo hiếu, đành cam tâm làm một nàng Kiều mới, bán mình cho gã Đài lấy tiền cứu cha. Gã Đài thân thể cục mịch, xấu xí, dáng vẻ quê mùa, lạc hậu. Nhưng những hình ảnh gã đứng trước căn nhà xinh xắn , bên mảnh vườn hoa chăm sóc kỹ lưỡng mà gã đem ra khoe , cô tự chép miệng an ủi: “ Thôi, số mình đã thế, không được hạnh phúc xum vầy với người mình yêu dấu hy vọng rơi vào chổ này chắc được mát mặt. Gã Đài hình dạng quê mùa xấu xí nhưng gã có của. ít ra không phải cảnh một nắng hai sương”
Ngờ đâu, khi theo gã về nhà mới bật ngửa. Gã thực sự là một tay nhà quê nghèo hèn. Những tấm hình gã chụp chỉ là một màn dàn cảnh tại một ngôi nhà mẫu ở thành để đem đi bịp. Gã đã xấu lại lười và có tật nghiện rượu. Về đến căn nhà khá điêu tàn rách nát, gã dắt cô ra đồng chỉ cho mảnh ruộng và con trâu già và bảo cô:
- Tao phải bán hết nửa gia tài đi cưới mày. Từ giờ mày đã thành dâu nhà họ Đài, hãy quên gia
đình mày đi ,cố làm lụng kiếm cơm đổ mồm và gây dựng lại sự nghiệp cho nhà họ Đài này.
Cô gái chỉ còn biết cắn răng thở dài. Thật là chạy trời không khỏi nắng.
Dù sao, làm vợ gã Đài có cực khổ vẫn còn chút tự do, lúc chăm nom việc nhà, khi ra đồng cày cấy. Thỉnh thoảng lên thành chợ búa, đi thăm viếng bạn bè hàng xóm , còn có người để trút hết những tâm sự vui buồn trong cuộc sống.Người đàn bà bước vào nhà lão Hàn phải chịu số phận hẩm hiu hơn. Lão Hàn vừa già vừa tàn tật lại thêm tính keo kiệt bủn xỉn. Người vợ cũ của lão không chịu nổi tính keo liệt bẩn thỉu đã bỏ đi., để lại cho gã hai thằng con trai cũng keo kiệt như bố, nên chẳng ma nào trong làng thèm lấy, hay lão sợ tốn không chịu cưới vợ cho con. Lấy cô về, lão Hàn bắt cô hầu hạ ba bố con đủ mọi thứ, kể cả chuyện sinh lý. Người đàn bà nhục nhã toan bỏ đi nhưng không thoát khỏi tay hai thằng con trai hộ pháp của lão. Ba bố con lão bèn nhốt kín không cho rời khỏi cửa, nhà luôn có người canh giữ. Điều tủi hổ nhất , sau khi sinh nở, cô không biết được ai thực sự là cha đứa bé trong số ba bố con lão.
Cô bé do thằng Cam dẫn đi mới thực sự là bi kịch của cuộc đời. Cô bé chỉ mới mười ba, cái tuổi ở làng Vũ Đại đáng nhẽ còn ngây thơ chỉ nô đùa nhảy dây đánh đũa. Giờ phải gánh vác công việc người lớn. Thằng Cam là một tay đại lưu manh. Gã không những vùi hoa dập liễu, còn buộc cô bé tiếp khách cho gã thu tiền. Khi đã chán chê, gã đem bán cô bé vào động để lấy tiền trở lại Vũ Đại đi mua người khác. . Cuộc đời cô bé mười ba coi như đã tàn trong ngõ hẹp.
Thảm thương nhất là số phận cô gái trong tay thằng Mã.Thằng này mặt mũi lờ đờ, cắp mắt trắng dã.
Thấy gã hà tiện lời ăn tiếng nói, tưởng gã hiền lành tử tế hay có tệ lắm cũng chỉ ngu si đần độn Lúc đầu,. gia đình gã cố giấu diếm hết sức, rồi chỉ vài hôm lòi ra gã là một tên ngớ ngẩn mắc bệnh tâm thần. Ban ngày gã hành hạ cô, không vừa ý thì la hét chửi rủa , có khi còn đánh đập. Đêm đến thì dằn vặt thân xác. Khổ một nỗi, đầu óc gã điên khùng nhưng sinh lý của gã , trái lại,là cả một sự dồn nén, nó dữ dội mạnh bạo như một con thú. Gã vần cô suốt đêm, không phải là những cuộc hành lạc bình thường mà là những cuộc cuống dâm cấu xé tàn bạo đến rách da xẻ thịt. Chịu không nổi sự khủng khiếp, trốn không thoát, kều cầu không ai cứu giúp. Quá đau đớn tuyệt vọng, cô gái nhảy lầu đi tìm cái chết để thoát cảnh sống địc ngục trần gian.
Làng Vũ Đại từ ngày vắng bóng đàn bà cô gái trở nên trầm lắng cô tịch. Vắng những tiếng cười rộn rã trong trẻo trong nhà ngoài ngõ. Không còn cảnh giục giã gọi nhau ơi ới tấp nập trong các buổi sáng chợ phiên. Không còn những tiếng hò tiếng hát vui đùa chọc ghẹo, tỏ tình trai gái trên cánh đồng lúa hay trong ngày hội. Tất cả qua đi như một giấc mơ. . Bây giờ Vũ Đại trở thành một làng đàn ông. Trong tiếng kẽo kẹt võng đưa ngày xưa từng quyện lẫn với lời đầm ấm ngọt ngào của người mẹ hát ru con, bây giờ chỉ còn là những kỷ niệm, một thời vang bóng. Thay vào đó là giọng ru khàn đặc với một âm thanh ồm ồm chát chúa, thê lương của người cha buồn khổ:
“ À.. À…ơi…
Con ngủ cho say,
Mẹ đi bán tấm thân gầy kiếm ăn
À ơi ! em ngủ cho ngoan,
Chị còn lê bước lang thang cuộc đời…À…À…ơi…

No comments: