Chương 12
Bước chân mê muội
Mỗi giây phút không có cô bên cạnh, với anh đều dường như trống vắng và vô nghĩa. Anh không thể nghĩ tới ai, tới bất cứ thứ gì ngoài
cô. Anh thấy mình muốn nói về cô cho thằng
bạn Bassy, cho bất cứ ai nghe, chỉ vì
khi nói về cô khi cô không có mặt sẽ đem cô đến gần anh hơn. Nhưng rồi khi vừa chuẩn bị kể cho Bassy về ước
mơ của anh, tình yêu của anh, một cảm giác khó chịu làm anh dừng lại ngay tức
khắc. Nói về cô với một người bình thường cũng như là
hiếp dâm và dán một cái nhãn con
người tầm thường lên người cô ấy. Cô như một của hiếm quí không thể cho người đời được
phép nói tới.
Bất cứ
khi nào có giờ rảnh, anh đều vội vã đến
với cô, bỏ cả ăn cả ngủ, bỏ hết mọi thứ khác. Anh ngắm nhìn cô từ trong mọi góc
cạnh khác nhau trên các bao lơn của rạp hát cho đến khi tất cả hình ảnh trộn lẫn vào nhau làm anh không
còn nhớ nổi mình đã từng ở đó hay chưa. Thường thường, khi những nghệ sĩ khác
trình diễn, anh ngồi chập chờn đưa hồn vào trong
giấc ngủ thiu thiu không thoải mái, và chỉ thức giấc với sự kích thích khi nghe thấy mấy
âm thanh quen thuộc đầu tiên của phần âm nhạc của cô.
Sau đó
là ngồi tắc xi đến một khu ăn uống tại Soho rồi về thẳng nơi
cô ở. Và khi cô còn đang ngủ, anh thức giấc, lặng lẽ rời khỏi phòng, bắt đầu lội bộ về nhà nơi anh ở để thay quần áo đi thẳng
đến chỗ làm.
Lúc đầu
anh e ngại cô sẽ nhớ nhung những nơi chốn ông Heikki đã đưa cô đến: Gatti, Trocadero, Cà Phê Hoàng
Gia…Nhưng dường như cô chẳng thèm để ý mình đi đâu hay làm gì miễn là có những cái mới lạ vui vẻ, nhiều ánh sáng và có âm nhạc. Cô thích làm hầu như mọi thứ, chỉ
cần điều ấy cô chưa làm bao giờ. Có lần anh đưa cô đến sở thú, và thật ngạc nhiên, cô leo lên lưng voi cũng thật vui thích y hệt như khi ông Heikki đưa họ tới khu vườn
Kew chơi trò chơi lái xe đua vậy.
Trong
một ngày nghỉ khác, anh đưa cô đến Brighton, nhưng vì gió mạnh và biển động, cô
đâm chán và không thấy thoải mái. Thỉnh thoảng, trong những giây phút tỉnh táo
hiếm hoi, anh tự xét không biết sao cô có
thể khiến cho anh cư xử và làm những việc
không ai có thể làm. Cô chẳng bao giờ yêu cầu này nọ, không khó chịu hay
giận dữ, nhưng một cái cau mày, một dấu
hiệu chán nản hay bị chọc tức đủ làm cho
anh mau chóng đưa mọi việc đi đúng đường,
để thấy lại nụ cười tuyệt vời trên khuôn mặt cô, để cảm thấy bàn tay mềm
mại của cô mơn trớn cánh tay anh với câu nói dịu ngọt:
- Ồ! Anh
Edwin, em yêu anh, em thật yêu anh…
Anh đi mua sắm cho cô, những đồ vật chẳng đáng gì
so với những thứ mà ông Rautenberg đã rưới lên người cô, nhưng chỉ thế thôi cũng
đã không đủ cung ứng khi cái khoản tiền
tiết kiệm của anh cứ càng ngày càng vơi dần:
một đôi găng tay mà cô thèm muốn
khi đi dạo ngắm nhìn các cửa tiệm, một sơị
dây chuỗi bằng thuỷ tinh tầm thường
nếu đem sánh với những trân châu bảo ngọc mà ông Heikki đã tặng cô. Chuỗi hạt trông cũng khá đẹp, và đôi mắt cô cũng sáng lên
khi nghe anh nói sẽ mua cho cô và cô cũng trân trọng nó như đó là thứ
đồ trang sức quí giá thật.
Một đôi
khi, không thường lắm, một hai giọt mồ hôi có vã ra trên trán và trong bụng nôn
nao quằn quặn. anh có nghĩ đến rồi việc
này sẽ đi về đâu? Chuyện gì sẽ xảy ra cho hai đứa? Nhưng anh vội xô
đẩy cái ý nghĩ ấy ra ngay khỏi đầu,
tự đắm mình trong ký ức nhớ đến
mùi hương của cô, cảm giác của cô, hồi tưởng đến đôi mắt cô khi nhìn anh, mang đầy vẻ phục
tùng, tôn thờ và tràn ngập yêu thương.
Anh chẳng nghi ngờ gì về tình yêu cô dành cho anh. Việc cô có cảm tình gì với ông Heikki, với những
người đàn ông khác, anh không biết, nhưng anh biết rõ, cô yêu anh trong cái hình
thức vô luân, không định hướng, và anh đành tự đầu hàng đi theo một giấc mơ anh
đang đắm chìm vào đó, quyết định không phá vỡ nó vào lúc này bằng sự suy nghĩ những gì sẽ đến.
Giấc mơ tan vỡ vào cuối tháng Ba. Anh đến căn phòng của
Galina và phải qua mặt bà Keith ở
dưới chân cầu thang. Bà ném cho anh một nụ cười đểu cáng. Thật sự anh
không ưa bà ta, nhưng phải công nhận là chính lương tâm của anh cảm thấy như vậy. Bà ta chẳng bao giờ chú ý tới những thời khắc
anh sống với cô trong phòng ngủ. Nơi đây không phải là chỗ để cho bất cứ ai
quan tâm đến những chuyện đại loại như thế, nhưng anh ghét bà ta ở cái cách bà nhìn anh, ra vẻ thừa hiểu chuyện và có vẻ
nhạo báng.
- Hôm nay
cô ấy có ít tin tức cho anh đó!- Bà nhăn răng cười nói. - Ồ, cô ấy thật là vui và
đang chờ anh đến.
Biết bà ta đang dõi mắt theo mình, Anh cố bước thật
bình tĩnh và chậm rãi đi lên cầu thang và
khi lên tới phòng, ráng gõ cửa thật nhẹ.
-
Galina!
- Anh
Edwin! Ồ, vào đây, vào đây nhanh lên.
Khi
anh mở cửa bước vào, cô nhảy xổ tới, tay choàng lên cổ anh, mắt rực sáng đầy phấn
khởi.
- Anh
Edwin! Ô, thật là một tin tuyệt vời. Heikki
sắp trở lại. Và anh Edwin ơi! Lần này ông ấy đến,
khi ông quay trở về St Peterburg, ông sẽ cho em đi chung với ông. Thật không thể nào
tin nổi. Sau biết bao năm trời, những lời hứa hẹn mà papa của em đã hứa. Em sắp
thực sự trở về đất Nga. Chưa bao giờ em nghĩ chuyện này có thật. Vâng, ông
Heikki có ngày đã hứa như vậy. Trước đây
bố em cũng đã từng hứa, mà có làm được đâu. Nhưng bây giờ, chuyện ấy sắp xảy ra. Coi này.
Cô giơ
một mảnh giấy lên không.
- Em mới
nhận được một lá thư của ông. Mọi sự đã
được sắp xếp. Em sẽ sống trong căn hộ của ông ở St Peterburg, cứ ở
lại đó bao lâu tuỳ thích. Anh Edwin! Anh
có tin là cuối cùng em cũng thực sự đi về
nước Nga không?
Giấc mộng
của anh kết thúc như thế đó. Lòng anh nặng
như đeo đá, một cảm giác đau đớn tột cùng đã đến với anh mà cô ta chẳng thể nào nghĩ tới.
- Như vậy bộ không tuyệt vời sao anh Edwin?
Anh không
thể nào đáp lại. Nỗi tuyệt vọng làm anh nghẹn lời. Anh nhìn cô liến thoắng
qua lại trong phòng, cố nuốt vào lòng cái
sự kiện chẳng bao lâu nữa cô không còn có mặt ở đây. Cô biến mất, mọi dự tính trong đời anh cũng
biến theo.
- Chúng
ta phải ăn mừng, anh Edwin ạ! Hãy đến một nơi
thật thú vị để ăn trưa. Chúng ta phải uống sâm banh, vì em quá sung sướng nên mình phải làm điều gì đó để ăn mừng.
- Không!
– Anh nhìn cô chòng chọc, mắt mở lớn. -
Anh không thể chịu đựng, Galina!
Không thể nào chịu nổi…
- Sao thế,
anh Edwin? – Cô run rẩy.
- Em nói
em yêu anh. Em đã nói thế hàng trăm lần, và anh tin em. Anh đã không thể tin là
chúng ta đã hạnh phúc như thế nếu em không
yêu anh. Và bây giờ em nói em phải ra đi. Em bỏ đi ngay và em còn muốn mở sâm banh ăn mừng? Galina! Em không
biết là…Em không biết là…
Anh đưa
tay lên ôm mặt, không thể nào nhìn cô, không thể nào chịu đựng nổi sự đớn đau đang
dâng trong lòng.
- Nhưng
anh Edwin à. – Cô từ từ nói. - Em thật sự
yêu anh. Chắc chắn là em sẽ nhớ anh, nhưng chỉ một thời gian thôi mà. Em hy vọng
là sẽ quay về và gặp lại anh.
- Không!
- Bỗng dưng anh thấy ghét cô, ghét cái cá tính nông cạn, cái thói
phóng đãng của cô, ghét luôn cái bản tính trẻ con không thể giữ cái gì trong đầu, trong
tim cho lâu. Sự phẫn nộ bùng lên trong lòng.
Anh sải mấy bước dài đến gần nắm chặt hai vai cô lắc mạnh.
- Sao
em có thể …Sao có thể làm như vậy. – Anh la lối.
-
Edwin!
Cái giọng
nói ngọt ngào, êm dịu và sợ hãi càng làm anh tăng thêm sự tức giận. Anh lùa tay
vào bên trong cổ áo của cô vặn mạnh. Mấy
nút áo đứt tung, cô gào lên một tiếng
nho nhỏ. Anh đưa một tay nắm lấy cổ họng cô. Nó nhỏ bé đến độ bàn tay anh bao quanh gần hết. Anh đẩy cô tới giường.
- Đồ chó
! – Anh la lên trong tuyệt vọng. – Cô là một con chó cái đê tiện!
Anh ném
cô xuống giường, đánh cô khi cô cố chống trả. Thường khi họ yêu nhau trước đây,
anh luôn tỏ ra dịu dàng, dìu nhau vào cơn sóng tình gợi cảm một cách chậm rãi,
biếng nhác và lắng sâu, nhưng lúc này anh muốn làm cho cô đau đớn, không còn thái
độ kiềm chế, anh muốn dùng thân xác cô để
trút hết nỗi đắng cay, sự thù ghét của anh. Mỗi khi cô khóc hoặc dùng đôi bàn
tay yếu xìu đấm ngực anh, anh lại vỗ vào người cô cho đến khi cô chịu nằm khuất phục bên dưới
anh, chỉ còn lại vài cử động chứng tỏ nỗi
sợ hãi của cô.
Sau đó,
sự oán hận của anh đã vơi, cô nằm khóc trong vòng tay anh, nước mắt chảy cả lên mặt anh, sự tuyệt vọng của anh càng trở
nên thống thiết hơn.
- Ối trời,
Galina ! Tha thứ cho anh. Anh đã làm em đau.
Đáng lẽ anh không nên làm thế. Anh không muốn làm em đau.
Thình
lình cô đưa tay lêm ôm lấy cổ anh và bắt đầu hôn anh.
- Em yêu anh, anh Edwin. Anh phải tin rằng em thật
sự yêu anh. Coi đó anh Edwin,
em yêu anh vì anh khác lạ, không giống những người khác.
- Đừng
nói nữa! Em sắp bỏ đi như thế chưa quá tệ
hay sao. Em lại còn phải nói về những kẻ khác?
- Nhưng
em muốn anh biết, anh Edwin ơi! Em không bao giờ có cảm giác sống động trẻ
trung với những ai khác, Họ là một bọn già nua. Hoặc nếu họ còn trẻ thì
cũng xấu xí và chán ngắt, giống như anh
chàng mặt mụn đáng thương trong làng. Rồi anh đến… anh thật cao lớn đẹp trai… -
Giọng nói của cô ngập ngừng trong tiếng nấc nức nở của cô.
- Rồi
em sẽ gặp những anh chàng trẻ đẹp khác. -
Anh cay đắng nói. Và rồi khi cô bắt
đầu hôn lên mặt lên cổ anh, sự tuyệt vọng
lại ngập tràn trong tim anh, một sự lẫn
lộn giữa tuyệt vọng, tình yêu và niềm mơ ước chiếm trọn cô, không còn quá dữ dội
nhưng đầy đau khổ.
Rồi họ
yên lặng mặc quần áo đi ra ngoài ăn tối ở một quán ăn nhỏ ngay kế bên đường.
Galina đã dịu lại, mắt cô sưng lên và đỏ
vì khóc. Bàn tay còn run rẩy khi đưa thức ăn vào miệng.
- Chừng
nào ông Rautenberg về tới?
- Ba tuần
lễ nữa. – Cô ngưng lại một hồi , rồi nói tiếp. – Em sẽ nhớ anh. Nhớ anh thật
nhiều…
- Vậy
sao lại đi? - Anh cướp lời, bất chấp cái nhìn tò mò của những thực khách
chung quanh. - Sao không ở lại đây? Em đang
có một cuộc sống tốt mà. Có nhiều sô đặt mời trình
diễn. Em yêu sân khấu và ánh đèn, Tại sao bỏ đi?
- Vì em
phải đi. – Cô nói với giọng điệu một cô gái nhỏ. - Chúng ta không thể tiếp tục sống như hiện tại
mãi phải không? Mình sẽ chán nhau, chán
phải làm cùng một thứ, chẳng có gì khác lạ để mình mong đợi…
- Anh không
chán nản. – Anh mệt mỏi nói. - Anh không
chán vì anh yêu em, Galina. Anh yêu em quá đỗi.
- Anh không
hiểu ,anh Edwin! – Cô thở dài. - Em sẽ
nhớ anh. Đương nhiên em nhớ anh. Và có ngày em sẽ quay lại đây và chúng mình sẽ sống thật tuyệt vời. Chỉ một khoảng thời gian
thôi…
- Em có
muốn lấy anh không?. – Anh hỏi thật sống sượng, và trong một thoáng giây, tim anh như ngừng đập khi thấy ánh mắt suy xét do dự trên khuôn mặt cô. – Em
bằng lòng lấy anh chứ, Galina? Anh có việc làm tốt. Chúng ta sẽ không nghèo, và
em vẫn có thể tiếp tục múa hát trên sân khấu nếu em thích, anh không ngại…- Anh ngưng nói khi thấy cô cau mặt , rồi
nhún vai.
- Có thể
mình sẽ lấy nhau một ngày nào đó, nhưng không phải bây giờ.
- Sao
không thể bây giờ?
- Không! Khi em giàu có hơn, có lẽ em sẽ làm đám cưới, nhưng không thể lúc này…
- Cô lại nhún vai. - Anh còn nhớ mẹ em
chứ? Sống như vậy …thật khủng khiếp. Cả mẹ anh nữa, cũng chẳng khá hơn, chỉ biết
công việc với những bộ đồ xám xịt, chẳng có gì vui thích trong đời,chẳng có…
- Không.
Dĩ nhiên là không như thế.
Thật
vô lý cho anh ngay cả như dám có ý nghĩ
như vậy. Và dần dần, khi cái nhận thức về sự ra đi của cô đã thấm vào trong trí, một sự chấp nhận số mệnh của sự tuyệt vọng bao trọn lấy anh. Dù sao anh biết chuyện này cũng phải đi
đến hồi kết thúc và đây chính là thời điểm.Tuy nhiên, anh vẫn còn ba tuần lễ,
ba tuần cô còn thuộc về anh. Vậy thì
trong ba tuần, từng giây từng phút, anh sẽ tận hưởng cái hương vị tình yêu thật trọn vẹn.
Lạ lùng
thay, trong ba tuần lễ kế tiếp, vai trò của hai người lại đổi thay. Vì anh với
nỗi tuyệt vọng điên cuồng, đã lao mình vào những cuộc vui chơi hết mình, quyết
tâm dùng mỗi giây phút có được với cô để tận hưởng, trong khi trái lại, cô cuối cùng
nhận ra là có thể sẽ không bao giờ gặp anh nữa, lại trở nên trầm tư buồn bã với
cái ý nghĩ: “Đây là lần cuối chúng ta cùng làm với nhau…”
Anh tự quyết định một khi ông
Rautenberg trở lại, anh sẽ không gặp cô ấy nữa, cho dù cô không đi St Peterburg ngay. Anh không thể gặp
Heikki lúc này. Họ đã có cuộc nói chuyện kỳ lạ với nhau, và dường như ông ta đã
biết chuyện gì đang xảy ra ở đây. Bây giờ chuyện đã thế, anh không muốn gặp ông.
Thật lạ lùng, anh ưa thích ông và không ghen tuông với ông, nhưng không thể nào
đối diện với ông. Làm sao có thể gặp nhau khi hai người đàn ông cùng san sẻ một
nguời đàn bà?
Và rồi đêm
cuối cùng cũng đến, đêm mà anh rất lo sợ, nhưng
thật lạ lùng chẳng có chuyện gì .
Anh cố tự nhủ rằng đây là lần cuối anh có thể nhìn cô, đụng chạm vào da thịt cô
và yêu cô, nhưng anh không thể tin được, với cảm giác bình tĩnh, anh nằm bên cô trong bóng tối, lắng nghe hơi thở nhè
nhẹ của cô. Anh đã viết sẵn một lá thư để
trên giường. Galina nghĩ là hai đứa vẫn
tiếp tục gặp nhau trước khi cô ra đi, cho dù có mặt ông Rautenberg. Trong cái ý
nghĩ nông cạn ngây ngô của cô, cô cứ cho là ba người sẽ tiếp tục ăn uống vui chơi
như đã từng làm trước đó. Mặc dù với sự
lo âu sắp phải chia tay cùng cô, Edwin cũng đành để cô tin điều ấy, trong khi anh đã viết thư và đã trải qua đêm cuối với cô.
Anh lặng
lẽ thức dậy mặc quần áo rồi đặt lá thư trên mặt
chiếc bàn nhỏ cạnh giường và bỏ đi.
Trong lúc bước qua những đường phố
Im ắng, anh cảm nhận được cái tâm trạng chấp nhận
số mệnh. Chắc là sự đau đớn sẽ đến sau đó,
trong nhiều tuần hoặc có thể nhiều tháng. Nhưng lúc này anh thấy bình tĩnh
và hư ảo, dường như anh đang dạo bước qua một thế giới tưởng tượng. Dường như anh không hề hiện hữu. Dường như , anh bỗng cảm thấy sững sờ, đời sống anh đã đến tận cùng.
(Xem
tiếp chương 13)
No comments:
Post a Comment