Trôi theo mùa hè_26

                                                                      Chương 26

                              Tình như câm nín

C
ho tới khi nhận được bức điện tín từ  Bộ Quốc Phòng, Sophie đã không biết rằng, vì sự vắng mặt của người em gái, Ivan đã  ghi tên cô là người  thân  cận nhất của anh. Cô không có thì giờ để nghĩ ngợi về chuyện đó mãi cho tới sau này. Cô còn  đang để hết tâm trí  vào việc chống cơn đau quặn thắt trong lòng khi  vừa nhận được cái bao thư màu vàng trên tay. Trong bốn năm qua, nó đã  đi vào làng biết bao nhiêu lần rồi, nhưng chưa bao giờ  tới tay cô, cho đến lúc này.
     Địa chỉ  gửi đến được ghi ở tại nhà cô, nhưng tất cả mọi người trong làng, kể cả cậu bé phát thư đều biết cô làm viêc tại  nhà Fawcetts, vì vậy cậu ta đạp xe mang thẳng tới Nhà Trắng. Có một  qui ước  trong làng rằng, những điện tín từ bộ Quốc Phòng phải được  giao  liền tức khắc.
     Cô phải dựa lưng vào tủ kệ trong phòng với bức điện tín trên tay, cố gắng kiềm chế hơi thở dồn dập và trái tim  đập thình thịch bên trong.
-     Lạy Chúa, xin đừng bắt Ivan chết. Xin đừng để anh ấy chết.
      Cô mở nó ra và những giòng chữ nhảy múa thành câu cú  và bắt đầu có ý nghĩa. Bị thương. Đã được chuyện tải từ bệnh viện dã chiến ở Pháp về tới quân y viên  tại Redhill. Thông báo cô là người thân cận nhất. Mọi yêu  cầu xin liên lạc thẳng  với bệnh viện, địa chỉ tại…
     Điện tín không nói là bị thương quá nặng, phải không? Chỉ là bị thương thôi. Cô bắt đầu tháo bỏ cái khăn choàng nấu ăn ra. Nếu hối hả nhanh chân, cô có thể bắt kịp chuyến xe lửa 10:20 đi Redhill.
     Vừa  xỏ tay vào chiếc áo khoác, cô  vừa nhảy bổ ra cửa đi tìm bà  Fawcett.
-     Tôi xin lỗi thưa bà!  Nhưng anh Ivan đã bị thương đang nằm điều trị ở Redhill.  Bây giờ tôi phải đến đó xem sao.
-    Cô nói cái gi?
-     Bà Collier  sẽ làm bữa ăn trưa cho bà và ông chủ. Vẫn còn một ít thịt gà nguội từ đêm qua, và tôi đã làm khoai tây trộn xà lách và nấu súp rồi.
     Thực ra cô chưa nấu súp, nhưng cô có thể tin tưởng bà Collier   biết cách mở một hộp đồ hộp ra, trộn thêm vào ít  đồ dự trữ, một chút kem và  sê ri. Họ có bao giờ biết sự khác biệt.
-     Thật vậy sao, Willougby? – Bà Fawcett bắt đầu gắt gỏng.
-   Tôi sẽ trở lại kịp  chuẩn bị bữa ăn tối, thưa bà! Moi thứ đã làm xong. Bà không cần phải băn khoăn lo lắng.
-     Được, nhưng mà…
-    Và tôi biết bà cũng muốn  đóng góp phần của mình trong việc thăm viếng những  chàng trai dũng cảm của chúng ta, phải không thưa bà? Cho dù nếu có phải cống hiến một chút hy sinh cá nhân nào đó? Mọi sự đều dành cho những người con Tổ Quốc can đảm phải không ạ?
-     Ừ… à…, phải rồi. Tôi nghĩ  nếu cô coi nó như…
-     Được rồi, thưa bà! Vậy thì tôi phải đi ngay kẻo lỡ chuyến xe. Cám ơn bà nhiều, thưa bà Fawcett.
     Cô vội vã quay lại nhà bếp, vì bản năng tự nhiên, ngay trong thời buổi cách mạng đổi thay này cũng ngăn cô dùng lối  ra vào cửa chính. Rồi từ đó nhảy bổ ra ngoài sân chạy nhanh  đến trạm ga xe lửa.
     Bị thương nhưng không chết. Nhưng thương tích ra sao?  Giả sử anh bị mù, hay mất một chân? Không thành vấn đề. Cô sẽ làm việc  nuôi nấng chăm sóc anh cho đến khi Daisy trở  về, rồi hai người họ sẽ  để cho anh tự quyết cách nào đó. Theo ý riêng, cô hy vọng nếu mất mát  thì thà là mất một chân hơn là bị đui mù. Như vậy. anh  ấy không  còn phải trở lại tiền tuyến.
     Cô đến quân y viện vào lúc  ngoài giờ thăm viếng, nhưng tìm được nhân viên y tá phụ trách phòng bệnh tỏ ra thông cảm đã chuẩn bị  cho  thăm viếng ngoại lệ trong trường hợp của cô.
-     Tôi không nghĩ là bà quản đốc  sẽ cho phép. - Người nữ y tá nghiêm sắc mặt nói. -  nhưng vì cô ở xa tới, và vì, dĩ nhiên, vì anh là một con người nổi tiếng ở đây… - Cái sắc nghiêm của bà ta tan biến một chút  với một nụ cười khả ái thoáng qua trên mặt.
-     Chúng tôi có dành cho anh một phòng riêng biệt, vì tình thế đặc biệt của anh, nhưng anh lại muốn ở lại chung phòng với đồng đội của anh.
-   Tình thế gì? – Sophie thở mạnh. -  Ý cô muốn nói là anh bị thương nặng? Anh có bị mù không?
-    Không có! – Anh bị thương rất nặng ở chân, nhưng bác sĩ giải phẫu nghĩ là  ông ta có thể chữa lành nó được. Anh ta còn bị  đau tim  và sưng màng phổi.
     Người nữ y tá mở cánh cửa kiếng  của phòng bệnh và  cô lao vào phòng như một cánh buồm lướt sóng.
-    Thượng sĩ Brown,  có khách đến thăm.
     Ivan ngước lên nhìn và  nở một nụ cười. Anh đang nửa nằm nửa ngồi, có một  nẹp lớn kẹp chân anh. Thấy gương mặt anh, cô muốn  bật khóc nhưng cố kiềm chế.  Khuôn mặt không có vết cắt, trầy trụa  hay có vết thẹo, nhưng nó đen sạm, dường như đất cát, bụi bặm  từ giao thông hào chiến địa đã bám cứng vào da thịt anh không  gột rửa được. Bên ngoài khuôn mặt  đen xạm mệt mỏi ấy là đôi mắt long lanh  những hố sâu chất đầy ác mộng.
-     Ivan! Em lo lắng quá. Vừa nghe tin là em đến ngay
   Bỗng nhiêm, việc cúi xuống hôn lên má anh trở nên chuyện bình thường tự nhiên. Cô không thể nhớ đến tính nết na thuỳ mỵ hay bất cứ gì đại loại như thế.  Cô thật yêu anh.  Cô muốn khóc vì yêu anh thật nhiều.
-     Sophie! Tôi biết thế nào cô cũng đến. Tôi biết chắc  chắn.
     Có một  điều gì  trở ngại  trong lời nói của anh, một loại chất lượng bị ngăn lại, dường như anh  phải  tìm kiếm chữ đẩy nó từ miệng  ra. Anh không cười, nhưng ánh mắt của anh như nuốt  lấy gương mặt cô.
-     Ivan! Chuyện gì vậy?  Chuyện gì không hay xảy ra cho anh? Anh  có sao không?
-     Cái chân. Bị dập nát ở phần dưới đầu gối và vẫn còn một mớ miểng đạn trái phá ở trong đùi. Ngày mai sẽ mổ lấy  ra ít nữa. Họ đã tưởng tôi bị hoại thư nhưng may mắn không. Bác sĩ ở đây nói cái chân có thể được  chữa lành. Bị sưng màng phổi nữa, nhưng giờ đã đỡ hơn.
     Anh cầm tay cô thật chặt, chặt đến độ cô cảm thấy mấy ngón tay hơi đau.
-    Vết thương ở chân anh có quá tệ không? – Cô chậm rãi hỏi. -  Ý em muốn hỏi là   có bị  tật suốt đời không?  Rồi anh có phải trở lại tiền tuyến  không?
     Khuôn mặt đen xạm không đáp lại. Anh nhìn đăm đăm bất động,  rồi làm cô thấy kinh hoảng, đầu anh bắt đầu lắc lư rồi chuyển sang thành  động tác run rẩy giống như  cô thường thấy đối với những người  quá già yếu.
-     Ivan. – Cô thầm thì. – Em có cần gọi y tá vào không?.
     Nhưng bàn tay anh lại nắm chặt tay cô hơn. Cô đành đứng  tại chỗ cho đến lúc cơn run rẩy  tan dần.
-    Bị sưng màng phổi đó. – Anh nói và cô trả lời.
 -   Phải, dĩ nhiên rồi.
      Đầu óc cô cứ luôn luôn tự hỏi có chuyện gì khinh khủng đáng sợ đã xảy ra cho anh. Với bản năng có linh tính cô hiểu ngay rằng mình không  nên nói về chuyện mặt trận, về các thương tích hay về chuyện gì đã xảy đến với anh. Cố ngăn dòng nước mắt, cô  bắt đầu huyên thuyên, cố gắng ra vẻ bình thường và vui vẻ giống như một đứa em gái vui tính, hay đùa cợt và nói nhiều.
     Cô nói về chuyện làm sao  để ra khỏi nhà Fawcett ngay khi vừa nhận điện tín, về bố mẹ cô và mọi người khác trong làng. Cô nói về Lillian, và tim cô có vẻ nhói đau khi bỗng dưng, nghe tới tên của Lillian, cô nhìn thấy gương mặt anh  dịu lại, những nếp nhăn cằn cỗi hai bên hàm và quanh đôi mắt của anh bớt căng thẳng và dường như anh thoát ra khỏi cơn mộng dữ khi nghe thấy tên Lillian.
-     Cố ấy có biết tôi về tới đất Anh chưa?. – Anh hỏi. – Cô ấy đã biết tôi ở Redhill?
-     Không, chưa đâu.  Vừa  nhận điện tín là em đi ngay. Hôm nay chị ấy  đi Luân Đôn. Tối nạy em sẽ báo tin cho chị. -  Sophie cố nuốt vào nỗi đau lòng riêng  của  cô và quả quyết nói. – Em biết chị sẽ đến thăm anh ngay khi đi được.
     Vài điểm tối đen dường như xa rời đôi mắt anh.
-      Sophie à! Lần tới cô đến, cô mang Lillian tới chứ? Cô có thể đưa cô ấy tới vào Chúa Nhật không? Tôi biết cô không có nhiều giờ rảnh, cô ấy cũng thế. Nhưng chiều Chúa Nhật có giờ viếng thăm chính thức. Vậy cố mang cô ấy tới  nghen.
     Mang cô ấy tới? Cô cay đắng nghĩ. Tại sao Lillian, người lớn tuổi hơn cô lại phải được đưa tới bệnh viện như một sinh vật bất lực, mỏng manh, không thể đối phó về  xe cộ và các phòng bệnh nhân? Nhưng cô vẫn đáp lại
-     Dạ vâng! Em sẽ đưa chị Lillian tới vào Chúa Nhật. Em hứa với anh, Ivan!
      ngồi bên cạnh giường vừa tiếp tục nói chuyện, vừa  đập nhè nhẹ tay anh. Dường như cả hai chẳng chú ý gì đến việc cô đang làm. Và bởi vì mỗi lần cô nhắc tới tên Lillian, anh cảm thấy thoải mái, dường như thoát khỏi được  cơn sốt đang bừng bừng trong cơ thể, cô thấy mình  nói về chị ấy suốt buổi, cố moi óc  tìm  bất cứ gì cô có thể nghĩ về Lllian, dù ghét  chị, dù yêu anh. Cô vẫn cố duy trì cái giây phút có được riêng anh này.
     Cuối cùng, y tá trở lại  và thông báo đến lúc cô phải về và cô thật biết ơn. Nếu không, cô không biết mình sẽ còn huyên thuyên cho đến bao giờ. Cô hôn anh giã biệt và khi gương mặt cô sát gương mặt anh, cô nghe anh thì thầm:
-    Sophie! Tôi không thể chịu đựng nổi nữa.
     Anh nhắm mắt lại và khi mở mắt ra, dường như anh đã không nói gì.
-    Cô và Lillian sẽ đến vào Chúa Nhật  phải không?. Anh nói.
     Cô đi ra khỏi phòng, những khuôn mặt khác, những người đàn ông khác trong phòng chỉ là những hình bóng lờ mờ trong trí cô, những người  đầu quấn băng và tay chân  cũng  trắng toát treo   bất động trên các sợi ròng rọc.  Cô chẳng thể nhìn rõ một ai. Khi đã ra khỏi phòng, người nữ y tá mỉm cười với cô thật tử tế.
-    Tôi thật vui  thấy anh ấy có gia đình đến thăm. – Người nữ y tá nói. -  Dĩ nhiên, anh có rất nhiều khách từ trung đoàn của anh đến thăm viếng. Chính vị đại tá  tự mình  đến báo cho anh biết tin tức.
-   Tin tức gì ?
-  Về sự ân thưởng. Anh được ân thưởng Chiến Thắng Huân Chương (Victoria Cross)  cho sự dũng cảm nổi bật. Anh không nói với cô sao?
-   Không có.
-    Thượng sĩ Brown là một người khiêm tốn. Nhưng nói cho cùng, mọi anh hùng đều khiêm tốn phải không?
    Cô rời bệnh viện, trong lòng ngổn ngang  lẫn lộn,  tình yêu, niềm tự hào và nỗi đau đớn vì tình yêu của cô không được  đoái hoài. Trên con đường về, cô nghĩ đến một thằng bé xanh xao vô dụng, chữ nghĩa  chưa đủ một bàn tay và bây giờ là một chàng thượng sĩ trong quân đội với Anh Dũng huy chương và giờ  lại thêm VC, huân chương cao quý nhất. Và cũng trên con đường về, cô lại nghe tiếng anh thì thầm: “ Không chịu đựng nổi nữa”, cô lo sợ cho anh.
     Vào Chúa Nhật,  cô “mang” Lillian đi theo thăm anh. Cô nhìn thấy gương mặt của anh khi hai người đi vào phòng bệnh. Đôi mắt anh gắn chặt vào Lillian và một nụ cười tươi  toả sáng trên khuôn mặt. Lillian giống như một đoá hoa khi băng qua những dãy giường. Tất cả mọi đôi mắt đều đổ dồn vào Lillian khi cô lướt qua, cao lớn, diễm kiều, gương mặt  rực sáng và linh hoạt khi cô đến thăm người anh hùng Chiến Thắng Huân Chương của cô.  Sophie có thể nhìn thấy điều ấy  thật tốt cho Ivan, cho nên chỉ sau mười phút, cô đi ra khỏi phòng để họ ở riêng với nhau, có những dự tính cho tương lai của họ khi Lillian trở thành người vợ của chàng thượng sĩ Brown , ngực đầy huy chương.

                                              (Xem tiếp chương 27)

No comments: