Chương 17
Người xưa trở về
N
|
hiều lá thư Edwin gửi về bị kiểm duyệt. Một số lớn những hàng chữ bị
người ta dùng mực đen bôi xoá, nhưng có một bức bằng cách nào đó đã lọt sổ. Bức
thư nói con tàu của anh đang được xử dụng như một tàu tiếp vận lên xuống trong vịnh Phần
Lan và đi cả vào vùng biển Baltic nếu họ
dám liều lĩnh. Trên tàu họ làm việc
chung với đám thủy thủ người Nga thay thế chỗ cho đám thủy thủ Anh đã được trả
về Anh bằng đường bộ, và Edwin đang cố học tiếng Nga để có thể giao tiếp với họ.
Câu hỏi chưa có trả lời
trong lòng mọi người là tại sao có người được
gửi trả về nhà mà không có Edwin trong số?
Đã có lần Lillian đưa ra đề
nghị cả nhà nên viết thư cho
văn phòng tổng hành dinh hãng William Thomson ở Edinburg và hỏi coi khi nào đám thủy thủ đoàn còn lại được trở về nhà. Mọi người trông vào Sophie vì
cô là người đại diện chính thức của gia đình để viết thư.
- Không được. – Sophie cẩn trọng
nói. - Chúng ta không thể để họ nghĩ rằng
gia đình chúng ta đòi hỏi những đặc ân. Nếu như, trong trường hợp chiến tranh, họ thấy
cần sự có mặt của Edwin, vậy thì việc anh ở lại đó là đúng đắn.
- Đúng thế! - Bố cô trả lời. - Nó phải có mặt ở chỗ cần nó nhất. Nếu họ cần
nó ở lại, nó phải ở lại.
Sophie không tin điều đó. Cô
không biết tại sao Edwin vẫn còn ở bên đất
Nga và cô e sợ phải tìm ra sự thật. Đôi khi cô nghĩ về ông Hope-Browne, về gương
mặt đầy sẹo vì chất Lysol của ông, và cô rùng mình lo sợ cho Edwin. Giả sử lời nói của Daisy May là đúng và chính
Galina là nguyên nhân mọi việc, vậy thì ông anh
tử tế hiền lành của cô có cơ may nào tồn tại với loại đàn bà như Galina?
Sau đó, khi ngày càng trở nên
rõ ràng cuộc chiến sẽ không kết thúc trước lễ Giáng Sinh, rồi từ năm 1914 lan
qua năm 1915, và khi danh sách thương vong từ hai chiến trường Marne và Ypres bắt đầu gửi về công khai, cô cũng
bắt đầu nhận ra rằng không còn nơi nào
trên thế giới có thể an toàn cho anh cô và những người trẻ khác nữa. Đám trai trong làng tất cả đều nhập ngũ. Peter
Hayward được vinh dự gia nhập kỵ binh. Anh em nhà
Tylers và nhà Jenkins cũng thế. Bọn họ trở lại nhà gần như cùng một lúc
sau thời gian thụ huấn quân sự trong bộ đồng phục ka ki trông oai vệ và đầy nhiệt
tâm trước khi biến mất vào nội địa nước Pháp
- Không còn đàn ông, ngựa cũng không. – Sophie
tự làu bàu trong miệng khi cô thất thểu bước trở lại nhà Fawcetts sau buổi chiều được nghỉ
việc. Ở cuối con đường cái, một trung đội lính thuộc Quân Đoàn Bộ Binh Phụng Vụ
Hoàng Gia đang sắp xếp đám ngựa trưng dụng
từ nông trại của Haywards và Fawcetts. Ông Fawcett đang xếp đám ngựa cưỡi đi săn trông không thích nghi và khác biệt bên cạnh đám
ngựa làm việc ở nông trại. Trong làng không
còn gì khác ngoại trừ đàn bà với đám bò
sữa.
Cảm thấy mệt mỏi và nản chí,
cô nhớ tới Edwin. Cô nhớ luôn Daisy May
mặc dù Daisy vẫn còn đó, vẫn làm việc tại
nhà Fawcetts, nhưng là một Daisy May, trầm lặng, xa cách và biệt lập.
Cô rời bỏ con đường chính rẽ
vào lối nhỏ và thình lình bụng cô quặn lên một nỗi kích thích rất nhanh. Dưới ánh
sáng mờ ảo của buổi chiều tối tháng Tư,
cô nhìn thấy một bộ dạng quen quen đang
bước đi phía trước. Cô biết rõ hình dạng, kích thước và cả dáng đi của người ấy.
Từng bước chân của người này vẫn quen
thuộc như hàng bao năm trước. Cô ngắm nhìn
một cách mù tịt, chẳng hiểu tại sao, người này mặc quân phục và đó là điểm khác
biệt duy nhất. Chỉ khác bộ đồ trên người, mọi thứ khác đều y như xưa.
- Ông Barshinskey! Ông
Barshinskey!
Cô nhớ lại ngay cái mùa hè
tuyệt vời ấy. Cô quên hết những chuyện tệ hại,
cái chết của con ngựa Lady Audley
và bà Barshinskey, sự say xỉn, thái độ bạo tàn. Cô chỉ nhớ đến những lời ngọt ngào … bé cưng (kroska)… tiếng vĩ cầm …nụ cười… Cô gọi lớn.
- Ông Barshinskey!
Rồi cô bắt đầu chạy, cố bắt
kịp ông đang sải những bước chân dài. Vừa thở hổn hể , vừa tim đập mạnh vì sự kích thích, cô đuổi kịp ông.
- Ông Barshinskey!. – Ông ta
quay lại.
- Xin chào Sophie!
Một anh chàng mày râu nhẵn nhụi, và trẻ trung, trẻ hơn ông
Barshinskey rất nhiều. Đó là một thanh niên trẻ trong bộ quân phục hạ sĩ. Anh
ta không phải là ông Barshinskey, nhưng cái cười với cô làm cô muốn chảy nuớc mắt.
- Ivan… Có phải Ivan đó không?
- Đúng rồi! - Giọng anh trầm ấm
và sâu thẳm giống hệt giọng ông bố ngày
nào. Mọi thứ đều giống hệt bố.
- Ivan… Tôi không thể nào
tin được. Không thể ngờ rằng chính là anh. Sao giờ anh có mặt ở đây? Có phải đến thăm Daisy May không?
- Thăm Daisy May, và cả cô
nữa.
- Ồ! Anh Ivan! – Cô lại muốn
khóc, nhưng lần này là vì những lời dễ thương anh vừa mới nói. Cô đứng cạnh anh
và ngước lên nhìn. Anh quá cao lớn hay tại cô quá thấp bé?
- Anh cao lớn quá anh
Ivan! Anh nhổ giò lên khi nào vậy? Tôi chắc không nhận ra anh nếu như anh không giống hệt ông …
- Tôi giống bố tôi. – Anh nói
trống. - Hình dạng tôi giống bố, chỉ có
thế. Tôi không chơi vĩ cầm, cũng không uống rượu.
- Ồ không, đương nhiên là không
rồi. - Giọng nói Sophie hơi run vẻ bối rối.
- Còn cô gặp ở đâu tôi cũng nhận ra. Cô chẳng thay đổi gì cả.
- Ô!
- Cô thấy mình như cái
bánh xe bị xì hơi. Chắc chắn trong mười hai năm mình phải có gì khá hơn một chút chứ.
- Tôi rất thích những lá thư
của cô. Thật nhiều ý nghĩa đối với tôi. Có cô và Daisy, tôi có cảm tưởng như mình
có một gia đình vẫn ngóng chờ mình trở lại đây.
- Anh chẳng có viết trả lời
nhiều. – Cô phụng phịu với một chút chua cay.
- Không nhiều. Phải…nhưng… cô
cũng biết tôi đâu có học hành bao nhiêu,
chữ nghĩa có ra gì. Giờ đang tiến bộ hơn một chút. Một ông trunng sĩ đang giúp
đỡ tôi học thêm. Tôi đã được thăng cấp, thấy không? Và nếu còn tiếp tục ở trong
quân đội, tôi cần cải thiện học vấn. Giờ
tôi không còn quá tệ nữa.
- Tuyệt vời! Vậy là từ bên Pháp, anh sẽ có thể viết thật nhiều thư về cho tôi.
Ivan cười lớn, đúng là tiếng cười rung động tâm can mà cô luôn
luôn ghi nhớ kỹ từ xưa.
- Sophie, cô vẫn y hệt năm xưa. Lần đầu tiên mình gặp
nhau, cô làm tôi liên tưởng đến một loại chó săn tuy rất nhỏ con nhưng thật cứng cỏi và đầy dũng cảm.
- Cám ơn anh!
- Bây giờ bất cứ giây phút nào
cô cũng dám dùng đầu húc vào bụng tôi phải không? – Anh cười đùa.
- Tôi đoán anh được nghỉ phép
để chuẩn bị cho chuyến xuống tàu qua Pháp. – Cô nói với sự nghiêm trang, trong khi anh lại nháy mắt
với cô giống như bố anh ngày xưa hay làm.
- Mới từ Ấn Độ trở về để đi tiếp ứng tiền
tuyến. Có quá nhiều tân binh mà không đủ lính hiện dịch. Edwin đã nhập
ngũ chưa?
- Anh đang ở bên Nga. – Cô
buồn rầu nói và có hơi chút hài lòng khi thấy lần đầu tiên trong đời cô làm anh
ngạc nhiên.- Daisy May sẽ cho biết hết mọi
chuyện. – Cô nói nhanh và không muốn nói với anh về chuyện Edwin và nước Nga.
- Anh cứ tự nhiên vào một mình.
Daisy đang ở trong bếp đó. Anh vào gặp cô trước đi. Tôi cũng sẽ vào ngay.
Anh nâng bàn tay to lớn của
anh và dùng một ngón tay chạm nhẹ lên má
cô.
- Cám ơn Sophie. Cám ơn cho
mọi thứ.
Cô đứng ngoài trời, ngửi thấy
mùi hương của một đêm mùa xuân, ngước lên trời ngắm những đám mây trôi nhanh
qua vầng trăng. Cô có thể cảm thấy dấu ấn
của ngón tay anh hằn trên má. Những nỗi ưu tư từ trước vụt tan biến. Cô như sống
lại và đầy hy vọng. Edwin rồi sẽ trở về.
Ấn Độ còn xa xăm hơn đất Nga rất nhiều,
và Ivan đã trở lại.
Cô nghe những tiếng nói lao xao to nhỏ từ trong nhà,
nhưng không cần phải vội vã đi vào. Giây
phút êm đềm của một đêm mát mẻ này phải là giây phút tận hưởng hạnh phúc và hy
vọng thật đơn thuần. giây phút để hướng
tới trước , để dự tính cho tương lai. Cô cố nhớ lại Ivan của những ngày xưa còn
bé, một thằng bé dơ dáy bẩn thỉu, mũi thò lò chảy mà không có khăn tay, áo quần lúc nào cũng tả tơi. Cô chợt mỉm cười
khi nhận thấy bây giờ anh lại làm bảnh với cô. Anh dám nhắc nhở cô nhớ đến một con người rách rưới, buồn khổ đáng thương đã
phải tự hạ mình nhận những sự an ủi của
cô rồi
bỏ đi trong đêm tối.
Anh có hai mươi bốn giờ phép
và bà Fawcett đồng ý để cho Sophie đi cùng
với anh về nhà để hỏi bố mẹ có cho anh
chỗ trú ngụ qua đêm không. Trí óc cô lại quay về hồi tưởng lại những lời chê trách cũ của mẹ về anh. Bây giờ anh đã là một người lính dũng cảm, một
hạ sĩ trong quân đội. Anh có quyền có được
sự vinh danh: là một trong những đứa con yêu của tổ quốc đi chiến đấu chống lại
kẻ thù.
Daisy May, bỗng dưng một
Daisy cũ trở lại, mặt đỏ bừng, đầy vui
sướng, cứ ôm chặt lấy ông anh trước khi
anh đi. Cô tuyên bố sẽ yêu cầu được nghỉ trọn ngày hôm sau để ở chơi với ông
anh. Bà Fawcett và bà Willoughby cũng phải đầu hàng trước những danh dự của cuộc chiến.
Hai người đi ngược lại con
đường, Sophie phải cố lắm mới theo kịp bước chân dài của anh.
- Anh có hành lý không? Ba lô hay bất cứ gì?
- Tôi đã gửi lại ở sân ga.
- Em hy vọng mẹ sẽ kiếm cho
anh ít đồ của Edwin để anh dùng đỡ.
- À! phải rồi, Daisy có cho tôi biết về Edwin.
Hai người bỗng im lặng. Hình
ảnh của Galina chập chờn trong tâm trí họ.
- Khi tôi trở lại, mọi thứ
trở nên kỳ lạ. – Sau một hồi im lặng,
anh nói. - Khi còn ở bên Ấn Độ, tôi thường
nghĩ về mọi người, về cả gia đình Willoughbys của cô, và mọi người to lớn hơn tôi
nhiều. Gia đình cô nói năng đàng hoàng, ăn
mặc trang trọng và dường như cách biệt, và đặc biệt hơn những gia đình khác, đặc
biệt khác gia đình tôi một trời một vực.
- Không có em trong đó. Em chẳng
khi nào có vẻ cách xa hay đặc biệt phải
không?
Cô thấy anh đưa tay lên xoa
làm rối tung mái tóc cô và không biết vì
lý do nào động tác này làm cô hơi giận dỗi.
- Không có. Khi cô có một mình
thì cũng được. Nhưng khi cô ở cùng với người nhà, với mẹ cô, với Lillian và anh
cô, vẫn cũng là một loại …không thể đụng chạm tới. Bây giờ khi tôi trở về, cái
làng duờng như nhỏ đi, nhà cửa không quá lớn như tôi còn nhớ và cô, cô đã thành một cô gái nhỏ bé dễ thương như
Daisy, không còn kiểu cách và lễ nghi nữa.
Họ đi ngang qua căn nhà ‘tổ
cú’ và anh quay mặt qua nhìn chăm chú.
- Không có ai sống trong đó
từ sau gia đình anh ở. Mái ngói đã sụp xuống
ở khu tắm giặt. Có lẽ có ngày nó
sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Anh không đáp lại và hai
người đi vào lối nhỏ bên cạnh nhà của cô.
Khi họ sắp bước vào sân, Ivan ngưng lại. Mẹ cô vẫn chưa kéo bức màn ở nhà bếp
xuống và Lillian đang ngồi may vá ở cửa sổ. Ánh đèn ở trên bàn viết trước mặt cô làm nên một vầng hào quang trên
khuôn mặt và mái tóc của bà chị. Tấm vải
cô đang làm màu xanh, và vì cô đang cúi mặt
trên tấm vải, trông toàn cảnh giống như một bức tranh vẽ trong sách. một
sự hài hòa trang nhã giữa xanh và vàng. Ivan nhìn chăm chú đến không di động.
- Lillian đó phải không?
- Chị ấy chứ ai!
- Cô ấy đẹp quá!
- Vâng, đúng vậy, chị ấy lúc nào
chả đẹp. – Sophie đáp lại thật sắc cạnh. – Anh thường ghét chị vì chị đẹp và ra vẻ kiêu kỳ nhớ không?
Ivan không đáp lại, cũng
không di chuyển, tiếp tục nhìn Lillian không chớp mắt. Cuối cùng Sophie mở chốt
cài cửa đẩy anh vào nhà.
- Coi ai đây! - Cô rạng rỡ nói, cố lờ Lillian đi. – Đây là Ivan
Barshinskey, mới từ Ấn Độ về và ngày mai sẽ qua Pháp.
- Ivan, cậu bé yêu quí! . -
Bố cô la lên, đứng dậy khỏi ghế và đi vòng
quanh bàn để đến bắt tay Ivan.
- Cháu bây giờ tên là Brown.
– Ivan nói. – Cháu đổi tên khi vào quân
đội. Giờ là Ivan Brown.
Anh làm cho căn phòng tràn đầy
nam tính. Bên cạnh anh, bố cô trông nhỏ xíu và yếu ớt. Mẹ cô lại càng gầy ốm, mỏng
manh hơn.
- Anh Ivan chưa có chỗ nghỉ
đêm nay. Con nghĩ anh có thể xử dụng phòng anh Edwin.
- Dĩ nhiên là thế ! - Bố cô nói, và thật nhẹ gánh , mẹ cô
tiến tới, không cười nhưng đưa tay bà lên
thật dịu dàng khả ái.
- Gặp lại cậu thật tốt quá. Lại là hạ sĩ rồi cơ! Dĩ nhiên
cậu phải ở lại đây.
- Cháu không dám phiền ông bà.
- Phiền hà gì! Đó là chuyện
quá nhỏ nhặt chúng tôi có thể làm cho những người con yêu của đất nước đi chiến
đấu chống quân Đức xâm lược . Sophie, con
đi lấy mớ thịt đông lạnh trong tủ ra và coi sẽ làm được món gì thết đãi
nào.
- Con phải trở lại Nhà Trắng
ngay, mẹ à. Con đã muộn rồi.
Lillian cẩn thận xếp bộ đồ
màu xanh gọn gàng lại để trên mặt bàn. Cô lấy tay vuốt cho thật phẳng và nhẹ nhàng
nói.
- Để con đi lấy.
Rồi chị quay mặt hướng về
phía Ivan và mỉm cười với anh. Chỉ là một nụ cười lịch sự, nụ cười chị thường có
khi chị muốn gây ấn tượng cho người ta với
dáng cách của cô, nhưng Ivan cứ nhìn chị đăm đăm.
- Lillian… Anh gọi tên chị và chị nghiêng đầu chào.
- Diễm phúc được gặp anh,
Ivan à! Trông anh thật mạnh khỏe.
Chị lách qua khoảng trống thật
hẹp giữa anh và cạnh bàn, và có một thoáng giây Sophie thấy chị đứng ngay trước
mặt sát cạnh anh , đầu anh cúi xuống ngay trên đầu chị
- Giờ con phải về. - Cô nói.
- Được rồi , về đi con. Liệu
ngày mai Daisy có về đây gặp anh nó không con?
- Con hy vọng có. Tạm biệt
anh Ivan, giờ em phải về.
- Chuyện gì? Ồ. phải, Tạm biệt
Sophie. Cám ơn đã đưa tôi về nhà. Cám ơn cho mọi thứ. – Anh quay lại nhìn và tặng
cô nụ cười Barshinskey của anh. Cô dừng
lại một chút.
- Bố ngủ ngon nhé!
- Con cũng thế, con gái!
Không có gì để ở lại. Mọi người vây quanh Ivan, nhiệt tình để nghe
chuyện đời lính, chuyện chiến tranh và chuyện đời anh. Sophie bước ra cửa đi qua phòng
giặt ra ngoài sân. Từ khi lên mười một tuổi, chưa bao giờ cô cảm thấy ghét Lillian nhiều vậy.
(Xem tiếp chương
18)
No comments:
Post a Comment