Trôi theo mùa hè_27

                                                            Chương 27

                        Quyết không lùi bước

D
aisy biết rõ rằng không dễ dàng để đưa anh  ra khỏi đất Nga. Giấy tờ tuỳ thân của anh đã bị tịch thu, lại là dân Anh. Hai yếu tố kết hợp lại làm cho số mạng của anh trong hành trình vô cùng nguy hiểm. Ngay tại cái làng hẻo lánh này nơi cô tìm thấy anh cũng đã bắt đầu  có những tin đồn đãi lan truyền : rằng  vị cha già  của dân tộc Nga” đã chết; rằng người Anh và người Đức đã kết đồng minh với nhau và  chuẩn bị xâm lược nước Nga; rằng đám tàn quân Sa Hoàng đi bắn giết người;  quân Bôn Sê Vích đi cứu mạng dân quê bị bọn cướp đe doạ…
       biết rõ việc cô làm thật khó khăn, nhưng cô đã không bao giờ nghĩ rằng khó khăn lớn nhất trong việc đưa anh  về lại chính là từ  Edwin: Anh từ chối trở về.
-    Đời tôi tiêu rồi, Daisy. – Anh nói không cảm xúc. – Tôi không thể làm gì , không thể đi đâu nữa.  Đời tôi coi như xong. – Trông anh có vẻ bình tĩnh, nhưng dường như anh không còn khả năng cảm xúc hay nhiệt tình gì nữa.
-     Nhưng anh không thể ở lại đây, anh Edwin! Anh là người Anh, Anh còn có  nhà, có gia đình. Hơn nữa, anh ở lại đây, sớm hay muộn rồi cũng bị bắt giữ. Tất cả người nước ngoài sẽ bị bắt hết. Anh sẽ bị  xử bắn. Bộ anh không thấy điều đó sao?
     Cơn giận dữ làm cô la  lớn. Bao nhiêu công sức   bỏ ra để tới đây, lại bị  ngăn  cản  bởi sự thụ động của anh.
-   Đành chịu thôi.
-    Ồ Edwin! Đừng có… như đám dân Nga chứ!  Tôi đã mất hai năm trời  chiến đấu với những con người  buông xuôi, không còn muốn quan tâm  đến chính mình.  Có vấn đề gì với anh vậy?  Chỉ vì…chỉ vì cô ấy đã chết? Thế còn những người khác thì sao? Song thân của  anh, Sophie. Cả tôi nữa. Còn tôi thì thế nào? – Cô  thật muốn khóc.
    Anh cười mơ hồ và ngước nhìn lên đống rơm  anh đang đánh đống.
-     Daisy! Mọi điều cô nói đều là thật và đúng. Nhưng cô không hiểu sao? Tôi xong đời rồi. Tôi không còn quan tâm mình sống hay chết. Tôi càng không thể quan tâm  về những người ở nhà ra sao nữa. Tôi đã quá mệt mỏi để chiến đấu cho chính mình, và tôi cũng không  xứng đáng để cho bất cứ ai chiến đấu  giùm.
-    Có, Anh có. – Cô quả quyết nói, nhưng anh  chỉ lắc đầu.
-     Daisy! Tôi không  bao giờ thán phục mình khi bỏ nhà ra đi theo đuổi Galina. Lúc nào tôi cũng tự  khinh bỉ . Và khi   chiến tranh bộc phát, tôi càng khinh rẻ mình hơn. Nhưng tôi cảm thấy… - Anh bỗng nín thở, rồi  lắc đầu. -  Tôi cảm thấy là nếu tôi  đã có thể thành thật chỉ  với một điều tôi  mong đạt  được, thì tôi có lẽ  đã không quá tệ. Nếu tôi đã có thể chăm sóc cho cô ấy, đưa cô ấy trở lại được  về nhà, có lẽ tôi đã không như … một kẻ ngu đần yếu hèn đáng khinh bỉ như vầy. Nhưng cả một điều  nhỏ nhoi đó cũng thất bại luôn. Anh cẩn thận bện chặt những bó rơm lại trước khi  đưa lên  chỗ chứa cho mùa Đông  trong nhà bà Yelena. - Tôi không đáng để được cứu thoát, Daisy à! Chị cô và tôi là cùng một giuộc, vô dụng ,bất tài, hoang đàng và ích kỷ. Hãy bỏ mặc  chúng tôi lại ở đây với nhau.
-    Thì  bây giờ anh đang rất ích kỷ đó! – Cô gào lên, nhưng anh chỉ gật đầu.
-    Đúng ! Nhưng tôi không thể làm gì khác hơn.  Đời tôi đã hết.
     Cô muốn nắm vai anh lắc thật mạnh, đập lên đầu anh, đấm đá anh kịch liệt, nhưng  tức thay,  anh đã  bỏ vượt  xa cô.  Khi cơn thịnh nộ đã hạ xuống, nó biến  thành sự oán ghét độc hại  đến người chị đã chết của cô.  Một kẻ tàn phá cuộc đời,  cái uy lực của  cô còn  trỗi dậy từ trong mồ để tiếp tục  làm suy  nhược Edwin.
     Rồi cô ở lại làng. Cô nhận định rằng, trong một hình thức nào đó, anh đang ở trong một vị trí, một trạng thái tâm thần  nơi cô chưa thể đụng chạm tới, nhưng cô không chịu thua.  Cô làm một cái giường  ngủ ngay trên sàn nhà của bà Yelena và ngày ngày đi ra đồng làm việc chung với những người phụ nữ khác trong làng. Cô đã sống tại nước Nga với những người dân quê đủ lâu để dễ dàng hoà đồng với họ. Những người dân quê miền Bắc này có mức sống hơi cao hơn  những người dân quê đáng thương của cô ở Samara một chút, nhưng cô vẫn thấu hiểu họ, biết cách nói năng và làm sao hoà đồng với họ.
     Cô giúp bà Yelena đào một cái lỗ trong nhà để chôn  giấu ngũ cốc.  Cô luôn mang theo trong người một túi cứu thương cá nhân  mang đi từ Buzulus, và khi trẻ con trong làng bị cháy nắng mùa hè và lở loét, cô đi quanh làng chích ngừa và khử trùng cho chúng. Làng không có  y sĩ và theo như  tin đồn,  cả trên  Myshkin cũng không. Vị bác sĩ ở đó đã bị xử bắn với tội danh gián điệp. Cô thấy là mình có thể tự làm những công việc mà khi còn ở tại Mogotovo cô chỉ phụ tá, khâu lại vết cắt dài ở chân với một cây kim và chỉ thô sơ, băng bó một cổ tay bị gẫy  bằng các nẹp tự chế. Dân làng chấp nhận cô,  hơn nữa  họ muốn cô  thành người của họ. 
      Họ gọi Edwin là “anh chàng dở hơi” với cái ý nghĩa thân mật, nhưng  anh vẫn không được coi là người của họ như cô. Ở bên lề  cái đầu óc mường tượng  đã bị sốc của anh, anh chú ý đến cô  một cách tơ lơ mơ, lối chú ý đến một đứa con gái nhỏ bé quê mùa   lại rất mạnh mẽ, rất thân quen,    một phần trong cuộc sống cũ của anh trước cuộc sống hiện tại.
     Thỉnh thoảng,  khi có dấy lên một chút suy tư, anh lại lờ mờ thấy kinh ngạc  về cô bé Daisy May nhút nhát và hay bị hiếp đáp đã biến thành một người phụ nữ nhỏ  bé mạnh bạo. Đó là một ngạc nhiên mà  anh nhanh chóng  cho đó là định mệnh.
      Vào giây phút này, anh  đi vào sống trong mộng tưởng nơi  Thánh Đường xinh đẹp lạ kỳ, khi  âm  thanh của thánh nhạc  nâng bổng anh lên tới một vòm trời nơi anh không còn hiện hữu.  Cô đến với anh, và  cùng đứng với những người phụ nữ khác, khăn đội trên đầu,  chờ đợi, như tất cả đang chờ, như đất nước Nga đang chờ. Anh có cảm giác cô tức giận anh, nhưng sự giận dữ của cô đơn giản chỉ chạm vào được  lớp vỏ cái  lương tâm của anh.
     Thời tiết bắt đầu lạnh hơn, lá  cây bắt đầu rơi rụng. Một hôm, cô vội vã đến với anh ở bờ sông. Anh đang moi ruột cá  chuẩn bị để muối dự trữ cho mùa Đông nhiều tháng trời  sau kể từ khi anh gặp lại  cô và thấy gương mặt cô giận dữ và đầy nước mắt.
-     Bây giờ đã muộn rồi! – Cô la khóc. -  Anh làm cho chúng ta chờ đợi, nhưng bây giờ chúng ta không bao giờ  ra khỏi đây nữa. May mắn lắm thì  cũng chỉ ở lại đây mà không ai để ý tới. Giờ chẳng thể nào đi khỏi nơi đây. – Cô tự tát vào mặt mình rồi lấy tay quệt mắt quệt mũi. Anh bỗng  thấy nổi lên một chút  quan tâm. Tại sao Daisy lại khóc?
-     Có chuyện gì thế?
-    Ở Mạc Tư Khoa đã có chuyện động trời xảy ra . Mitya Gregorocich vừa từ Myshkin trở lại. Có người âm mưu ám sát lãnh tụ  cộng sản Bôn Sê Vích. Ông ta bị thương nặng và họ đang bắt bớ tất cả người ngoại quốc. Hàng trăm người bị tống vào nhà lao và bị  xử tử. Chúng ta sẽ không bao giờ ra  khỏi đất nước này. Không bao giờ nữa.
-     Nhưng, vậy là cô muốn trở về Anh à Daisy? – Anh thắc mắc hỏi.
-     Dĩ nhiên. – Cô hét lên. – Dĩ nhiên là tôi muốn về. Nhưng tôi không thể về mà không có anh. Chúng ta phải về cùng. Nhưng bây giờ không còn cơ hội, không bao giờ còn nữa.
    Cuối cùng. một sự thức giấc mơ hồ về  trách nhiệm bắt đầu xao xuyến trong anh. Daisy May, em gái của Galina. Anh đã bảo cô ở Petrograd  rằng cô không nên  đến, rằng cô chỉ là một đứa trẻ ngây ngô và không thể đối phó nổi với những hiểm nghèo của đất nước Nga. Qua  thời gian và các biến động, cô chứng tỏ đã đối phó giỏi hơn anh nhiều. Và bây giờ cô cũng bị lạc lối như anh.
-     Tại sao cô không về, Daisy? Cô có đủ giấy tờ. Đáng lẽ cô phải đi về rồi chứ?
-     Không về khi không có anh. – Cô hét lên. -  Tôi không bao giờ đi  mà không có anh. Tôi đến nước Nga chỉ vì anh, và từ dạo tháng Ba, tôi đã cố chạy chọt giấy tờ cho anh và Galina, cố tìm cho ra hai người. Tôi đã lên xuống  xuôi ngược dòng Volga trên các tàu thuyền  để tìm kiếm anh, hy vọng tìm thấy anh. Tôi không đi nếu không có anh đi cùng. Anh hiểu chưa?
     Rồi bỗng nhiên anh hiểu. Bỗng nhiên anh nhận thức được tầm quan trọng của việc cô làm, sức mạnh và lòng can đảm tuyệt đối của cô. Và khi nhìn vào khuôn mặt  nhỏ nhắn giận dữ nhuộm màu  thời tiết của cô, anh cũng  nhận ra rằng  nỗi bất hạnh anh mang đến cho những người khác vẫn chưa chấm dứt. Daisy có mặt ở đây, bị kẹt lại trong ngôi làng này chỉ vì anh. Anh đã thất bại với chị cô, bây giờ xem ra anh cũng đang sắp huỷ hoại luôn cả cô.
-     Daisy! – Anh nói. -  Cô không nên ở lại. Giấy tờ,  cô có đầy đủ, cô cần phải  đi. Tôi sẽ đưa cô đến Myshkin và kiếm cho cô một chỗ trên tàu trở về Tver. Cô có thể ra khỏi đây. Tôi chắc chắn cô có thể trở về. Hội Quakers, họ là bạn của nước Nga. Bọn chúng  nó sẽ không hại cô.
-      Đã quá muộn  rồi.  Anh không nghe  tôi nói gì à? Có người toan ám sát Lenin, và nếu ông ta chết, chúng ta không có một tí cơ may nào. Dù sao chúng ta cũng không có. Gregorovich nói ngay ở Myshkin họ cũng đang bắt  bớ người ta, cái thị trấn Myshkin nhỏ xíu. Chẳng bao lâu nữa họ sẽ đến đây bắt chúng ta.
     Anh đăm đăm nhìn cô, cuối cùng  cũng đã hiểu khái quát vị trí  bi đát của họ. Anh tự thấy kinh hãi cho sự nhu nhược của mình. Chuyện gì xảy ra cho anh vậy? Một người được nuôi dạy để tin tưởng rằng đàn bà phụ nữ phải được bảo vệ che chở. Còn anh, anh đã để mất  chị của cô.  Một người đã chết chưa đủ sao?
-     Ôi lạy Chúa!  Daisy, tôi đã làm gì thế?
-     Anh chẳng làm gì cả. Rắc rối là ở chỗ đó. – Cô trả đũa lại, và cái cảnh tượng cô gái Daisy thấp bé nhỏ xíu mà đầy dũng cảm buông ra những lời  lẽ hành hạ anh  đã làm sống lại  những  cảm tính  cũ mà anh đã có cho cô và gia đình anh, cái cảm giác mà nỗi ám ảnh   lâu nay đã xoá bỏ trong tâm hồn anh. Anh nhớ lại ngay khi còn nhỏ cô đã từng  dũng cảm thế nào, cho đến giờ cô vẫn can đảm như thế.  Như vậy anh đã  thiếu nợ cô. Bởi cô có mặt   ở đây là  vì anh.
-     Daisy!  Bằng cách nào đó, tôi cũng đưa cô về. Chúng ta sẽ kiếm ra cách.  Dù không có giấy tờ tôi cũng sẽ đưa cô đi  được tới càng xa càng tốt, rồi sẽ gửi cô trở về. Thế nào cũng có một số người trong hội của cô  còn ở Nga. Không phải chính cô nói là có một  văn phòng tại Mạc Tư Khoa sao?. Nếu có thể đưa cô tới Mạc Tư Khoa, chắc chắn sẽ có người  lo lắng cho cô, hội Hồng Thập Tự,  lãnh sự quán hay một ai đó…
-     Họ không an toàn gì hơn chúng ta.. Ở Mạc Tự Khoa họ đang xử bắn. Bất cứ ai là người nước ngoài hay bị tình nghi đều bị bắt. Giờ khộng còn ai giúp chúng ta nữa. Edwin, chúng ta đã ở lại quá muộn màng.
      Cô trầm tĩnh hơn. Tình trạng vẫn vô vọng, nhưng cô có một linh cảm sự an ninh đang tăng dần vì Edwin  bỗng trở lại như Edwin ngày nào. “Anh chàng dở hơi” đã tỉnh mộng. Anh lúc này  đã như  Edwin những ngày thơ ấu.
     Anh im lặng trong giây lát.
-     Thôi được. Tạm thời lúc này chúng ta  lặng lẽ ở lại đây. Chúng ta còn an toàn ở ngôi làng này. Dân làng yêu thích cô. Họ nghĩ  về cô như một người dân Nga và họ bao dung tôi. Tôi có sức lực và có thêm một người đàn ông  trong làng cũng  khá hữu dụng. Chúng ta sẽ  kín đáo ngồi yên, chờ việc bắt giữ lắng dần. Ngay khi mọi sự tạm ổn chúng ta sẽ  đi ngay, không trở lại Tver, nhưng sẽ xuôi theo dòng nước đi đến nơi nào có chuyến xe lửa  đi Mạc Tư Khoa.
-     Nhưng anh không có giấy tùy thân.
-      Có cả phân nửa  sốngười đi lại trên xe không có giấy tờ. Tôi sẽ  trộm lấy một cái nếu cần thiết. Thế nào tôi cũng đưa cô tới Mạc Tư Khoa. Hãy tin tưởng.  Cách nào đó, tôi sẽ đưa cô về đưọc nhà.
     Trước đây, anh đã từng hứa hẹn và đã thất bại. Lần này, dù sao cũng phải giữ đúng.

                                                ( Xem tiếp chương 28)

No comments: