Chương 14
Lại một đổi thay
S
|
ophie luôn luôn ghi lại ngày tháng
sự thay đổi bản tính của Daisy May xảy ra kể từ hôm có lá thư của Edwin
gửi về. Chính nó là cái nguyên nhân cho sự đổi thay của Daisy May. Trong suốt cuộc đời hai người, kể từ lúc mười
một tuổi, họ luôn là bạn thân. Ngoại trừ
một chút tính bướng bỉnh không điển hình lắm, cô là một người con gái trầm lặng,
quả cảm, biết ơn, ngoan ngoãn và dễ sai bảo.
Nhưng từ sau lá thư của Edwin, bản
tính ấy của cô hoàn toàn thay đổi..
Cái bức thư đó thật gây chấn
động cho mọi người. Rõ ràng có gì đó không ổn. Đã nhiều tháng trời anh không về
thăm nhà. Tất cả nhận được từ nơi anh chỉ
là những tấm bưu thiếp từ Luân Đôn gửi đến với vài giòng chữ cho biết anh khoẻ
mạnh và rất bận.
Và rồi bức thư này đến. Nó
đến cùng với một chi phiếu năm bảng Anh.
Chính cái tấm chi phiếu đã làm mọi người
sững sờ hơn bất cứ gì khác. Nó làm họ nhận
ra sự nghiêm trọng trong cái quyết định thay đổi cuộc sống của anh.
Lá thư cho mọi người hay về một cơ hội mới tuyệt vời
cho anh trên một con tàu buôn đi về trên tuyến đường Edinburgh – St
Peterburg. Cái tên St Peterburg, trên giấy
trắng mực đen ,nghe thật xa lạ và nguy hiểm đến nỗi ông bố đã ngập ngừng khi đọc nó lên. Lá thư nói đến một lương bổng cao và cơ hội để đi khắp thế giới, và vì là một quyết định cấp thiết nên anh không thể về nhà thăm viếng mọi người trước khi ra đi đến
Edinburg nhận việc. Nhưng lương bổng thật
hậu . Quá hậu hĩnh nên anh đã gửi một ít về kèm theo lá thư này để giúp nhà
trong trường hợp khẩn cấp vì có thể anh sẽ không có dịp gặp họ trong một khoảng
thời gian.
Lá thư đến vào giữa tuần,
nhưng hai người được ông bố đọc cho nghe vào
Chúa Nhật cuối tuần . Ông vẫn giữ nguyên tấm chi phiếu còn dính chặt vào trong thư để họ nhìn thấy bằng chính cặp mắt của họ.
- Một cơ hội sán lạn. - Ông bố đọc
một cách thẫn thờ. - Một chỗ làm thợ
đốt lò khởi động máy trong công ty William Thomson trên con đường biển… - Giọng
ông lạc đi, rồi ông nhìn đăm đăm vào tấm chi phiếu.
- Nó là một thằng con ngoan… mới gửi về cái này.
Chắc nó phải để dành lâu lắm mới có được
một món như vậy.
- Nhưng con không hiểu nổi.
– Sophie nói lớn. - Mộng ước của anh lúc
nào cũng là được làm việc ở sở hoả xa, ngay từ khi anh còn nhỏ. Anh có bao giờ
muốn là một thuỷ thủ đâu. Bố quên rồi sao? Ngay cả trong chuyến đi hành hương truyền đạo ra Brighton, anh đã bị
say sóng khi chúng ta đi trên chiếc thuyền chèo đó ư…?
- Một cơ hội sán lạn với
William Thomson… - Bố lập lại. Dường như
ông cố tìm hiểu. Và rồi Sophie bất chợt nhìn thấy khuôn mặt của Daisy May, cô quyết định
không nói gì thêm.
Mặt Daisy trắng bệch, như không còn một chút máu. Cô đăm đăm nhìn ông bố
đọc thư. Dường như không ai ngoài cô có
thể hiểu. Trong suốt buổi chuyện trò kế tiếp, những thảo luận sôi nổi và lo lắng về lý do tại sao anh làm vậy, chuyện
gì sẽ xảy ra cho anh, Daisy May giữ nguyên im lặng, nhìn thẳng trước mặt như không
thấy gì, thỉnh thoảng đỏ bừng lên sự giận dữ như có một ý tưởng bí mật nào đó đánh
động cô.
Trở lại nhà Fawcetts, Daisy May trả lời những câu hỏi liên tu bất tận
của Sophie thật cộc lốc. Và sau đó, trong căn gác làm phòng ngủ dưới mái nhà ,
cô nghe tiếng Daisy trằn trọc trăn trở
trên giường, thở dài và đấm thùm thụp xuống gối.
- Có chuyện không hay à
Dais?
- Không có!
- Có phải bồ buồn giận vì…Edwin
bỏ đi làm thuỷ thủ?
- Ồ! Đừng ngốc nghếch thế Sophie! Tớ đâu bỏ cả cuộc đời để nghĩ về gia đình Willoughbys của bồ chứ.
Sophie cảm thấy như bị một
cú đấm. Chưa bao giờ, trong suốt bao năm kết bạn, cùng đi học, cùng làm việc với nhau, Daisy May đả kích cô dã man và bất
công như vậy.
- Tớ đâu có khi nào nghĩ bồ thế. Tớ…
- Xin im lặng giùm để tôi ngủ.
Tôi phải thức dậy sớm hơn cô, nhớ chưa? Tôi chỉ là con ở dưới bếp, đâu được là
người hầu thanh lịch ở nhà trên.
Họ nằm đó trong yên lặng,
hoang mang và hờn giận. Sophie bị tổn thương
và tức tối, nhưng trong sự giận dữ có một chút hiểu biết lờ mờ. Daisy May luôn luôn
tôn thờ Edwin, còn hơn cô và Lillian, hai chị em ruột của anh nhiều.
Do đó sự anh bỏ đi làm cô ấy đau đớn hơn. Thần tượng của cô chứng tỏ không thể tin nhiệm được.
Trong những ngày kế tiếp,
Daisy làm việc trong bếp với hành động sỗ sàng và bộ mặt hung bạo. Cô trở
nên nóng nảy và lầm lỳ. Cô bất chợt gây
gổ với Sophie nhiều lần về sự thiếu ngăn nắp trong căn phòng ngủ chung. Trong
khi trước đây cô luôn luôn dọn dẹp cho cả hai mà không một lời phàn nàn.
Trong nửa ngày nghỉ cuối tuần
kế tiếp, Daisy biến mất không một lời nói về phía nhà ga xe lửa. Vài giờ sau đó,
cô trở về với một đống đồ trên tay. Vào
lúc này, Sophie biết tốt hơn đừng hỏi gì về những mua sắm của cô. Chúng vẫn còn
nguyên vẹn trong hộp cho tới cuối tuần
nghỉ kế tiếp. Khi hai người chuẩn bị sẵn sàng để về nhà, Daisy mở ra một hộp đồ
và lấy ra một cái mũ bằng nhung màu tím. Nó thật lộng lẫy và đắt tiền hơn bất cứ
cái nào họ từng có. Một giải lụa satin
quanh vành với một ghim cài có đầu bằng đồng thật lớn vừa làm vật trang
trí. Daisy lấy nó đội lên đầu với vẻ khiêu khích. Nó có vẻ quá rộng cho khuôn mặt
bé nhỏ của cô đang bị chìm khuất.
- Ồ ! Daisy! – Sophie suýt
xoa. – Cái mũ đẹp quá!
Daisy đã hơi nguôi ngoai, lục lọi ở dưới đáy hộp và lôi ra một
giải khăn choàng màu tím. Cô đeo nó
quanh cổ với một dáng điệu vui vẻ hoạt bát.
- Bồ dự tính
đến buổi lễ họp ngày Chúa Nhật với
những cái này? – Sophie ngập ngừng hỏi.
- Tại sao không?
- Không có, Daisy, chẳng có lý
do gì cả…Chỉ có điều là…bồ luôn luôn ăn
mặc điềm đạm và…
- Và trông thật tầm thường và
tẻ nhạt đến nỗi không ai thèm chú ý tới
chứ gì? - Đã có một âm thanh rất khích động
trong giọng nói của Daisy May.
- Tớ không có ý nói vậy,
Dais! Bồ biết là tới không bao giờ có ý đó.
Với đôi bàn tay run rẩy,
Daisy lấy trong thùng ra một hộp phấn và bắt đầu xoa nhẹ nó lên mặt mũi bằng
chiếc khăn tay. Sophie đứng nhìn chăm chăm vừa mê mẩn vừa thất kinh.
- Trời đất! Bà Fawcett sẽ nói gì nếu bà
thấy bồ như thế này? Và cả mẹ tớ sẽ nói gì?
Daisy không đáp lại và vẫn tiếp tục thoa lên mặt.
- Cho tớ thử tí được không
Dais? - Vẫn im lặng, Daisy trao qua
Sophie hôp phấn và chiếc khăn, rồi cô lấy ra một đôi găng tay màu kem dài tới
khuỷu tay
- Chúa ơi! Dais, bồ thực sự đang
tiêu xài thả giàn. Còn gì nữa không?
- Một đôi vớ lụa.
- Tớ vẫn nghĩ bồ đang để dành tiền chờ khi anh Ivan trở về cơ mà?
- Ồ! Không đâu.
- Được rồi. Dais!
Và rồi những ngày tháng chồng
chất đớn đau vỡ òa, Daisy ngồi xuống thành giường và bắt đầu khóc lóc. Sophie
tiến một bước tới gần cô, nhưng rồi dừng
lại ngay khi nhận ra những giọt nước mắt của cô khóc vì giận dữ hơn là phiền muộn.
- Có phải tại anh Edwin không?
– Cô bắt đầu hỏi. Daisy May nắm tay đập
mạnh xuống giường với sự phẫn nộ.
- Vì mọi thứ, tất cả mọi thứ. – Cô la khóc. - Tôi đã bỏ ra bao nhiêu năm trời, biết bao năm
tháng nín lặng, chăm chỉ và cố gắng trở
thành hữu dụng, hy vọng mọi người sẽ quên
đi gốc gác gia đình tôi. Tất cả cái mà tôi muốn chỉ là sự bình thường, như tất cả mọi người khác. Nhưng chẳng ra gì. Mọi sự đã bị phá hỏng. Thật không ra gì khi cứ cố
gắng thay đổi cuộc sống theo ý mình muốn.
Thôi thì mình cứ đập nát mọi thứ, làm cái mình muốn, nói cái mình nghĩ đi , đừng
cố sức nữa.
- Nhưng Daisy này! Tớ không
hiểu gì cả. Mọi người yêu thích bồ. Bồ đang
chả bình thường là gì, nếu sự bình thường là cái bồ muốn. Bồ là một phần tử
trong làng, một phần tử của gia đình tớ.
Ai ai cũng nghĩ bồ là một người trong nhà Willoughbys rồi…
- Coi! Tôi không phải là người
trong họ Willoughbys. Tôi là một con nhỏ Barshinskey, một trong đám Barshinskeys
nghèo hèn khốn khổ chuyên làm hư hỏng mọi thứ và phá huỷ mọi thứ và…
Cô nức
nở khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên má làm cô không thể nói tiếp. Trong cơn
giận dữ, cô dùng đôi găng tay mới chà xát mạnh lên má.
- Bồ chưa làm hư hỏng
cái gì bao giờ Dais! – Sophie ngập ngừng nói.
- À ha! Daisy gào lên với vẻ mỉa mai. - Cô biết gì mà nói. Chị ấy đã làm hư
chuyện. Nhưng lỗi là ở tôi, chính
tôi đã bảo anh ấy đi tìm và nói chuyện với chị
ấy. Nếu tôi đã không nhờ anh ấy, anh có lẽ đã quên chị, có lẽ vẫn đang làm
việc ở sở hoả xa, vẫn về nhà hàng tháng
để thăm hỏi chúng ta.
Cô nấc lên một tiếng rồi im lặng.
- Daisy, bồ nói gì vậy? –
Sophie dồn dập hỏi.
- Galina, tôi đang nói về Galina. Anh ấy nhìn thấy chị ở
Luân Đôn. Anh nói với tôi hôm anh về nhà lần chót. Giống như một con ngốc, tôi đã
nhờ anh đi tìm gặp chị. Từ đó anh không
về nhà nữa. Và bây giờ bỗng nhiên anh bỏ công việc và chạy đi làm thủy thủ trên tàu đi đến đất Nga. Và nếu cô
không nghĩ rằng đó là một âm mưu quỷ quái đáng ghét có tính toán của con bò cái
đó thì cô cũng ngu ngốc như tôi trong bao nhiêu năm nay vậy.
- Ô! Daisy… - Sophie ngồi bật xuống .
- Bao nhiêu năm trời, tôi cứ nghĩ là nếu tôi cố gắng
trở nên một phần tử trong gia đình anh, nếu tôi được trọng
vọng như mẹ và chị em cô, có
lẽ tôi sẽ xứng đáng với anh. Anh cũng thích
tôi đấy, nhưng tôi vẫn chưa được như
gia đình cô. Tôi vẫn là một con nhỏ Barshinskey và phải sống thấp hèn. Tôi đã cố phấn đấu và phấn đấu. Rốt
cuộc mọi sự trở nên vô ích. Chỉ bởi tại chị ấy. Tôi chắc chắn tại chị
ấy…
Gương mặt Sophie trở nên trắng
bệch. Cô nhìn Daisy May trừng trừng. Nhưng thay vì là Daisy, cô chỉ thấy đó là Galina. Những hồi ức tưởng đã quên nay bỗng trở lại.
- Không thể vì chị ấy. – Sophie yếu ớt nói. - Chắc chắn không thể chỉ gặp chị ấy mà anh phải
từ bỏ công việc và chạy theo con tàu lênh
đênh ngoài biển…
- Dĩ nhiên là có thể! Cô còn nhớ những chuyện chị ấy đã từng làm không? Bây giờ chị ấy
đã trưởng thành. Chị sẽ còn tệ hại hơn
nhiều l.
- Ôi
Daisy, Vậy chúng ta phải làm sao?
- Chúng ta phải làm sao? Được
thôi, tôi sẽ không thèm cố sức nữa. Tôi
sẽ đi tiêu tiền thoải mái, sẽ cứ lập dị
và quên anh Edwin đi.
- Chúng ta phải làm gì đó để
cản anh chứ? Còn nhớ chị ấy thật nguy hiểm không? Cái mà chị gây ra cho ông
Hope-Browne đó?
- Cô sẽ chẳng làm được gì cả.
– Daisy May nói thật thô bạo. - Dù bất cứ
chuyện gì xảy ra, anh cũng không muốn cô biết.
Anh đã rất thận trọng để thêu dệt
rằng anh ra đi chỉ vì công việc quá hậu. Như vậy chúng ta có thể làm gì? Chạy một mạch đến Edinburg và nhảy lên con tàu kế tiếp chăng?
- Tớ có thể viết thư. Đúng
thế, đó là điều tớ sẽ làm. Tớ sẽ viết cho anh bảo phải lưu ý cẩn thận trên đường
tàu. Thế nào có lúc anh sẽ nhận được. Khi quay trở lại Edinburg chắc chắn anh sẽ
nhận được thư. Bồ không nghĩ đó là ý tưởng hay ho sao Daisy?
- Cô cứ thử đi, nhưng sẽ chẳng hữu hiệu gì . Bây giờ mọi sự đã quá muộn màng.
Hai người ngồi trên giường
im lặng ngó nhau. Sự thân mật đã trở lại, nhưng
cán cân của tình bạn đã xoay chiều.
Sophie từng luôn ở bên phía mạnh dạn chủ
động, nhưng bây giờ Diasy có vẻ như già dặn hơn, mệt mỏi hơn và như đã tỉnh mộng.
- Cho dù làm bất cứ gì, chúng
ta cũng không nên cho bố mẹ biết. – Sophie chậm rãi nói. - Việc anh trở thành thuỷ thuỷ đã tệ hại lắm rồi. Nếu ông bà biết có Galina dính dáng trong chuyện ấy thì họ có thể đau buồn đến chết đi được.
- Không , chúng ta nhất định
không để họ biết.
- Và tớ sẽ viết thư cho anh ấy.
- Nếu bồ muốn.
- Có lẽ mình đi được rồi.
- Ừ! Đi.
Bỗng dưng, Daisy bỏ cái mũ đang
đội trên đâu xuống cất lại vào hộp.
- Tớ chưa thể đội nó hôm nay. – Daisy như nghẹn lời. - Nó vẫn chưa
thích hợp để đội. . Lần tới tớ sẽ đội nó. Lần tới tớ
sẽ cho mọi người biết tớ là kẻ khác người.
- Được rồi, Daisy.
Daisy đội lại cái mũ màu
xanh đậm cũ. Họ im lặng bước xuống cầu thang
bắt đầu một buổi chiều nghỉ việc.
Sự chia sẻ chung một bí mật
đã giúp hai người thân mật lại, nhưng thật
khó sống chung với Daisy May lúc này. Cô ta trở nên hống hách, với một sự khiêu khích đôi khi biến thành hiếu chiến. Cô bắt đầu ve vãn cợt
nhả với một số đám trai trẻ trong làng. Điều đó ra vẻ không đúng đắn lắm. Dường như cô ấy đang cố hành xử giống như Galina dù nó chẳng thích hợp với cô. Trong những buổi họp lễ ngày Chúa Nhật, cô đem
phô trương cái mũ đội đầu và giải khăn
choàng màu tím mới và bắt đầu nói tới việc đi tìm một công việc khác.
- Nhưng tớ nghĩ bồ đã từng nói là sẽ không bao giờ muốn
rời bỏ nhà Fawcett, bỏ làng mà đi .
- Bây giờ thì tớ muốn. Tớ không
còn muốn sống suốt đời ở đây để kỳ cọ cái bếp
của mụ già Fawcett này nữa. Bồ vẫn luôn luôn nói là ước mơ được đi khắp nơi, làm đủ mọi thứ, vậy tại sao tớ
không thể làm chứ?
- Bởi vì… Bởi bồ cam lòng hơn tớ. Bồ thích được ở chỉ một nơi, muốn
sống với những người quen biết.
- Không còn thế nữa. Giờ tớ
muốn sống lập dị.
Cô đến phỏng vấn xin công
việc phụ bếp trong một gia đình quý tộc tại Edenbridge, nhưng bởi cô mang khăn đội cái mũ tím quá sang ấy nên không được nhận. Sự từ chối càng làm cô
tức giận và cay đắng hơn với cuộc đời. Cô gầy ốm đi và bị nhiễm cảm lạnh dai dẳng
mãi không dứt suốt mùa hè. Vào một buổi sáng đầu tháng Bẩy, Sophie thức
giấc và thấy Daisy May vẫn còn ở trên
giường, trong khi đáng lý ra cô đã phải thức dậy trước để đốt lò và chuẩn bị bữa điểm tâm sáng cho nhân viên
trong nhà. Cô còn tự lẩm bẩm gì đó trong
miệng.
- Daisy!
Cô lúc lắc trở đầu từ bên này qua bên kia gối không nói năng,
và khi Sophie cúi xuống đụng trán cô thấy
đẫm mồ hôi.
- Chúa ơi! Daisy, cô bệnh sao?
Sophie khoác vội quần áo lên
người chạy đến gõ cửa phòng của bà
Bramble. Khi bà bếp hồng hộc chạy lên, Daisy đang cố leo ra khỏi giường, miệng làu bàu:
- Phải đi làm bữa sáng cho mẹ.
Mẹ đang đau yếu. Phải đi làm bữa ăn sáng cho mẹ.
- Trở lại giường đi cưng! –
Bà bếp nói. – Sophie, Hồi tối cô ấy có
như vầy không?
- Cô ấy bị cảm nặng, và cô nói
cảm thấy sốt và đau ở ngực.
- Tôi nghĩ phải mời bác sĩ đến
khám bệnh. Chúng ta sẽ báo cho bà
Fawcett khi bà thức dậy. Bây giờ Sophie, cô xuống bếp mở lò lên. Để tôi đi lo chuyện ăn sáng cho nhân
viên. Còn cô sau khi làm xong công việc của mình ở phòng khách thì lên đây với Daisy cho tới khi tôi gặp bà Fawcett.
- Ôi lạy Chúa! Daisy người bạn đáng thương . - Cô nhìn vào gương mặt cảm sốt của người bạn và tự hỏi Daisy còn phải
chịu đựng bao nhiêu thứ nữa. Một tia chớp kinh hãi bất chợt đến trong đầu làm
cô tự hỏi có phải Daisy sẽ từ giã cõi đời chăng? Nhưng rồi cảm giác bình thường trở lại. Cô còn quá trẻ và quá sung sức chưa thể chết được.
- Cô ấy gầy quá. Đó là vấn đề.
– Bà bếp nói. – Ăn uống qua loa như chim mổ hạt. Trong người chẳng có tí sức đề
kháng nào.
Trong buổi sáng hôm ấy, thêm
một số người chịu khó leo lên căn gác nhỏ ngay dưới mái nhà . Trước tiên là bà Fawcett, bà muốn xác định chắc chắn là Daisy May không giả bộ đau ốm, sau đó là bác
sĩ đến khám bệnh và tuyên bố là cô bị sưng
phổi và cần săn sóc đặc biệt. Bà Fawcett cực kỳ
giận dữ.
- Sophie! Ta tính là để cho cô chăm sóc cho nó, nhưng coi lại hầu
như không tiện tí nào. Chúng ta có rất nhiều khách khứa trong tuần này và
ta không thể thiếu một đứa nào làm việc
, nói chi đến cả hai đứa. Lẽ ra nó phải biết tự chăm sóc bản thân chứ. Lũ con gái
các người phải biết lo lắng cho sức khoẻ của mình. Giữ gìn sức khoẻ là bổn phận của các cô
đối với cha mẹ và chủ nhân của các cô.
- Hiểu rồi, thưa bà! -
Sophie nổi giận với bà Fawcett. Cô biết
rõ rằng, nếu là cô bị bệnh thì đã có lời nhắn gửi về nhà ngay và cô sẽ được
chuyển xuống căn phòng cạnh phòng bà bếp. Cô tức quá nên đã tự viết một lời nhắn
tin cho mẹ và ép cậu bé coi lò chạy về
nhà đưa tin giùm.
Vào khoảng giờ ăn trưa, cô nhìn thấy bố và mẹ đứng ở trước cửa bếp. Ông bà đến đưa
Daisy về nhà. Cô cảm thấy một niềm yêu thương vô bờ bến và niềm kiêu hãnh cho bố
mẹ. Cô đã dự đoán đúng những gì bố mẹ sẽ làm.
Bà Fawcett coi bộ sung sướng khi chiếc xe
đưọc mang tới chở đi một người không thể làm việc mà bà không muốn thấy. Daisy cuốn người trong một tấm chăn được đưa xuống khỏi căn gác dưới mái để đưa về
nhà chăm sóc kỹ lưỡng. Và Sophie,
với sự vừa khiêu khích vừa tỏ vẻ
khinh thường bà Fawcett, đã trở về nhà thăm bạn mỗi tối mà
không thèm xin phép.
Daisy nằm trên cái giường
lớn của anh Edwin trông thật nhỏ bé và thảm hại. Trông cô tưởng như đã ra đi về bên kia thế giới. Và Sophie,
trong nỗi lo âu sợ hãi, cũng bỗng thấy tức
giận Edwin, người đã phá vỡ cuộc sống của mọi người với sự
bỏ đi đến đất Nga chỉ để tự thoả mãn mình. – “ Nếu cô ấy chết, mình sẽ viết thư và bảo rằng hoàn toàn là lỗi ở anh” - Cô lẩm bẩm một cách trẻ con. Đìều đó có giúp nhẹ gánh một chút. Nó làm bớt
đi sự lo sợ rằng Daisy có thể qua đời.
Rốt cuộc Daisy đã không chết.
Và khi bình phục trở lại, dường như mọi sự háo thắng
đã cháy tan theo cơn sốt đau yếu
của cô. Nhưng cô vẫn khác thường, trở nên co cụm và khép kín.
Trở lại nhà Fawcetts vào cuối
tháng Bẩy, cô cho nổ thêm một trái bom tấn. Trái bom được cho nổ nhẹ nhàng và lặng lẽ, và Daisy May rõ ràng tỏ ra xót xa nếu nó gây nên bất cứ thương tổn nào, nhưng đằng sau sự nhẹ nhàng đó
là một thái độ cương quyết đến bướng bỉnh rằng cô sẽ không thay đổi ý định:
- Sophie à! Tôi đã nói chuyện
với bố mẹ cô. Và bây giờ tôi cho cô biết. Không phải tôi là kẻ vô ơn. Tôi chắc
chắn không muốn vậy, và tôi mong rằng không
phải vì tôi không đi đến các buổi họp lễ
hay về nhà ăn tối vào Chúa Nhật nghỉ làm nữa mà cô không
còn là bạn thân của tôi.
Sophie nuốt nước miếng vào
bụng, tự hỏi không biết cuộc cách mạng mới
này sẽ mang sắc thái nào đây?
- Tôi từng rất sung sướng để về với gia đình cô trong những ngày Chúa
Nhật nghỉ làm, Sophie ạ! Đồng thời được tham dự lễ họp, được gặp gỡ quen biết mọi người. Nhưng xin cô hiểu cho, tôi không thể nào tiếp
tục suốt đời như thế phải không? Tôi phải đi tìm kiếm nhiều hơn nữa. Tôi phải đi
tìm ra chính mình.
- Tìm ra chính mình? Ý bồ muốn
nói gì ?
- Tôi phải tìm ra một điều gì
đó giúp tôi đi nốt quãng đời còn lại. Dường
như tôi chẳng thuộc về ai, về bất cứ gì.
Chẳng có gì thuộc về riêng tôi. Chẳng có ai coi tôi như một người có tầm
quan trọng đối với họ trên cõi đời này. Hình như không có một chỗ đứng cho tôi,
không có ở bất cứ đâu.
Cô nói ra không
vì mặc cảm tự ti, không phải lời than trách
hay một sự van nài để được an ủi và bảo đảm. Đó chỉ đơn giản là một sự phô bày sự thực, và Daisy có lẽ đã suy nghĩ rất lâu và kỹ càng.
- Vậy bồ sẽ làm gì trong những
ngày Chúa Nhật, Daisy?
- Tôi sẽ gia nhập vào giáo hội
Quakers ở Reigate. Chỉ có điều họ không thích
được gọi là Quakers. Họ tự gọi là giáo phái Thân Hữu (Friends).
- Tớ hiểu.
- Sophie à! Tôi đã nghĩ về điều đó. Tôi cố thử đi ngược lại từ chỗ khởi đầu mọi việc trở nên sai quấy, và càng lùi
sâu trở lại, tôi càng nhận ra là nếu mẹ tôi đã không rời bỏ hệ phái Thân Hữu, mọi
việc đã khác xa.
- Nhưng nếu mẹ bồ không rời
Thân Hữu, nếu mẹ bồ không lấy papa của bồ,
vậy thì, bồ đâu có mặt ở đây hôm nay?
- Không có. Và có lẽ như thế
đã tốt hơn nhiều. – Daisy lặng lẽ nói.
- Tôi không nghĩ có ai trong gia đình,
ngoại trừ Galina, có bao giờ tận hưởng cuộc sống . Mẹ đã không, cả Ivan và tôi cũng không. Có lẽ nếu mẹ đã không
bỏ Thân Hữu mà đi thì những đứa trẻ khác
sung sướng hơn đã đưọc sinh ra.
Thế là xong. Sophie biết không
còn hy vọng gì có thể khuyên lơn cô. Nhưng sao phải khuyên lơn chứ? Daisy có
quyền làm những gì cô muốn như bất cứ ai
khác.
Và dường như để củng cố cho
sự đổi thay của cô, số phận cũng góp một
tay. Đó là việc bà Bramble, sau nhiều năm làm đầu bếp cho Nhà Trắng , bà đã nộp
đơn xin nghỉ việc. Chị gái của bà có để lại một sản nghiệp và một căn nhà ở Clapham, chúng được gộp chung lại để làm thành dịch vụ nhà trọ. Bà ta
đề cử ngay rằng Daisy quá dư sức
để làm đầu bếp. Trong lòng bà
Fawcett nổi lên một sự đấu tranh giữa mối
bất lợi và cảm giác yêu ghét thông thường của con người. Cho cô ta làm với một chút tăng lương sẽ ít tốn
kém hơn nhiều so với thuê mướn một người đầu bếp mới. Và trong những giây phút
trung thực với chính mình, bà biết Daisy là một đầu bếp giỏi và một người ngăn
nắp.
Tuy nhiên, với mối ác cảm lớn lao ấp ủ trong lòng, bà vẫn đưa ra những lưu ý dè chừng: nào là “
Chỉ là thời kỳ thử việc thôi” và “ cho tới khi
kiếm được đầu bếp chính hiệu từ
Luân Đôn” hoặc “ Chỉ cần trong giai đoạn khẩn cấp”…
Daisy May, hai mươi ba tuổi, giờ được nâng
lên bậc đầu bếp.
Đối với Sophie, dường như đã mất Daisy May tới hai lần: trong công việc, trong cả những
thú vui. Những Chúa Nhật bây giờ với cô quá lạ lùng, đi về nhà một mình, không
Edwin, không cả Daisy May. Gia đình co rút lại. ngày tháng trở nên tẻ nhạt và lắng
đọng , chỉ còn bố, mẹ và Lillian. Không niềm vui, không tiếng cười, bố mẹ vẫn rối trí về hành vi của Edwin và đau lòng vì thái
độ của Daisy May, không thể hiểu nổi hai người. Tất cả mọi người, kể cả chị
Lillian đều ngơ ngác mất thăng bằng với
những diễn biến từ Edwin qua Daisy May.
Vài ngày sau, khi họ nghe
chiến tranh đã bộc phát, dường như không
còn chỉ là một sự lạ lùng khó hiểu, lá thư của Edwin tưởng đã lắng xuống, giờ lại thêm vào sự lầm lẫn
mù mờ.
(Xem tiếp chương
15)
No comments:
Post a Comment