Chương 13
Chuyện tình tay ba
T
|
rái tim anh nặng như chì. Anh đã đọc được cái thành ngữ đó một lần
ở đâu đó, có lẽ từ trong một những cuốn tiểu thuyết đángi sợ của Sophie. Khi ấy anh đã nghĩ có điên
mới thế, nhưng bây giờ mới nhận thức được
nó chính xác như thế nào. Phía bên ngực trái như có một đống vật nặng nề, một quả cân đau
đớn chẳng chịu rời anh, ngay cả trong giấc ngủ.
Có khi nó là một nỗi đớn đau trì trệ và vô vọng. Lúc lại là một phẫn nộ ứa
gan chỉ làm anh muốn bật khóc.
Đôi khi lòng kiêu hãnh nổi lên làm anh thấy ghét
cô, một kẻ phóng đãng, một thứ điếm đàng đã biến anh trở nên xấu xa như cô. Chưa bao
giờ anh gặp ai ích kỷ, dễ thay lòng và tàn nhẫn như cô. Nhưng khi tự nhủ như vậy, anh lại thấy nỗi
tuyệt vọng trở nên tồi tệ hơn. Tất cả mọi thứ xấu xa anh nghĩ về cô đều đúng, nhưng chẳng thành vấn
đề. Chúng chẳng làm thay đổi gì cái tình
yêu anh dành cho cô.
Nhờ các
vị thần thánh và thằng bạn Bassy hẳn đã
cố gắng giúp anh trong công việc để không bị sai phạm quá nhiều, mặc dù anh biết rằng lúc
này anh làm việc thật tệ hại và đã nhiều lần, người lái xe lửa đã phải trách mắng, và đã một lần
thật giận dữ và nghiêm khắc, khi anh trông coi lò đốt quá tệ đến nỗi thật khó khăn để đoàn xe tới được Sevenoaks. Edwin
đã cố hết sức tập trung trong công việc với sự run sợ. Điều kỳ lạ là, trong suốt những tuần lễ sống với Galina, anh ngủ rất
ít hoặc không ngủ, thế nhưng chẳng khi nào thấy mất sức. Bây giờ trái lại, anh
luôn luôn mệt mỏi, chỉ mong cho chóng hết giờ làm, rồi khi hết giờ lại ghét nó
vì không sao quên được chuyện nghĩ đến cô.
Anh không
thể đi chơi cùng với Bassy. Đầu óc anh quá căng thẳng và anh biết theo bạn sẽ làm
nó mất vui. Sau một thời gian, Bassy không còn rủ đi chơi chung nữa. Anh lại không thể về nhà vì quá xấu hổ. Có lẽ, ngoại
trừ Sophie, không ai có thể hiểu anh. Nhưng làm sao có thể đặt gánh nặng
lên vai Sophie với chuyện gây ra do sự yếu lòng của anh, cái si mê đần độn của
riêng anh,trò điên khùng của anh?
Có khoảng
mười ngày đớn đau như vậy, và có thể còn
lâu hơn nữa. Nếu như…
Anh bước
ra khỏi cổng nơi làm việc và đi dọc
theo con đường Old Kent, mơ hồ nhận thấy
có chiếc xe ngựa chạy theo phía sau. Nó qua mặt anh và một cánh tay đeo găng thò ra
ngoài cửa sổ rối rít vẫy gọi và anh nghe
tiếng cô:
-
Edwin, Edwin! Em muốn nói chuyện với anh. Heikki và em muốn nói chuyện với
anh.
Anh trở
nên nhẩm lẫn, chưng hửng và không thể đối
phó với bất cứ gì đang xảy ra đến nỗi không
nhìn thấy bàn tay vẫy, anh cũng không nghe tiếng cô gọi, nhưng anh bắt đầu bỏ chạy. Chiếc xe cũng chạy nhanh hơn.
-
Edwin, làm ơn chờ chút. Em muốn nói
chuyện với anh.
Bỗng
nhiên thấy hành động bỏ chạy vô lý của mình, anh ngừng lại. Nhìều người cùng sở
làm và tan việc chung với anh ngó chăm
chăm. Anh từ từ tiến lại gần chiếc xe ngựa
lúc này đã dừng lại.
-
Edwin! Tụi em cần nói chuyện với anh. Heikki có tin tốt lắm.
Anh từ
từ ngước mắt lên nhìn. Cô trông có vẻ gầy ốm hơn làm cho đội mắt thành lớn và đen
hơn và có sự bối rối trong ấy mà anh nhớ
nó chưa từng như vậy. Chỉ nhìn thấy cô , anh đã thấy đau lòng.
- Này
anh bạn trẻ, ta nghĩ tốt hơn anh lên xe với chúng tôi.
Với
khuôn mặt thất sắc, anh mở cửa xe leo lên, ngồi xuống ghế và nhìn thẳng vào đôi
mắt của ông Rautenberg. Có một thoáng chốc
hai người cùng chia sẻ sự đau khổ, rồi giây phút ấy qua đi, ông
Rautenberg mỉm cười.
- Thiệt
là. Bọn tôi nhớ anh lắm, anh bạn trẻ à! Thật không dễ dàng để đi tìm ra anh. Cô gái nhỏ bé của chúng ta đây chẳng bao giờ
nghĩ đến chuyện biết anh sống ở đâu. Cô chỉ biết anh làm việc ở đây.
- Nhưng
em vẫn còn nhớ thời khắc biểu anh làm việc. Như vậy không đủ thông minh sao?
Cô có
dáng lúng túng, thiếu tự tin, bàn tay run run vội chụp lấy cây dù.
-
Heikki có một đề nghị thật tuyệt. – Cô nói không ra hơi. - Em kể cho ông… anh là người bạn tuyệt vời biết
bao……ngày xưa anh ra sao… người bạn cũ của thuở ấu thơ. Em không có ai khác như vậy, không một ai từng quen biết em trong nhiều năm…
Anh chỉ
nhìn cô, lắng nghe những lời nói kỳ lạ., không thể tin những lời cô nói, không
thể tin rằng ông Heikki cũng chỉ ngồi đó
với nụ cười trên gương mặt khi nghe cô nói.
- Và ông
Heikki nói rồi. Em đã hỏi và ông đã đồng ý. - Ồ, anh Edwin, Sao anh cũng không đi đến đất Nga luôn? Dĩ nhiên là
không như em, không hoàn toàn giống. Nhưng anh có thể làm việc trên một trong
những con tàu của ông. Như thế cứ chừng mươi mười lăm ngày anh có thể đến St
Peterbourg và có thể gặp em và…
Anh bắt
đầu cười lớn, cái cười mang sự đau khổ và tủi hổ cùng một cảm giác vô lý của toàn câu chuyện. Anh cười mãi đến khi nước
mắt ràn rụa trên mặt và làm anh ngộp thở.
Ông Rautenberg ngồi cạnh không nói năng gì, nụ cười trên khuôn mặt không hề
thay đổi.
-
Edwin! – Cô gái ngập ngừng. – sao anh lại cười?
Anh chỉ
nhìn cô lắc đầu, để cho những tiếng nấc
tan lắng dần, rồi anh quay nhìn qua cửa sổ theo những con đường vun vút lướt qua, tự hỏi
có phải mình đã thực sự điên rồi không?
Anh đã mất ngủ trong nhiều đêm. Anh biết mình mất thăng bằng trong cuộc sống và khó khăn để tự kiềm chế. Có lẽ anh không thể hiểu lời nói của Galina vì thực sự anh đã bắt đầu điên.
- Edwin!
Anh có nghĩ đó là ý hay không? - Miệng cô
thì thầm, mắt mở lớn.
- Chuyện
gì?
- Chuyện
đi đến St Peterburg trên một con tàu của
ông Heikki.
Anh lại
cười không đáp lại, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc xe ngựa tiếp tục đi vào đường St George, tiến tới cầu
Wesminster. Bồ câu bay lượn trên không chung quanh toà nhà quốc hội. Cây cối tràn đầy sinh lực, đang hé lộ những mầm non.
- Anh
có thể làm việc trên tàu cũng dễ dàng như trên đầu máy xe phải không anh Edwin?
Và rồi anh cũng muốn đi đến các nước khác phải không? Anh vẫn hay nói là anh muốn
đi nhiều nơi chỗ. Và đây là ông Heikki, Heikki yêu quí của em… - Cô bỗng xoay qua nắm lấy tay ông và mỉm cười
với ông với cùng một sự vui thích rung động
mà cô thường trao cho ông. - Heikki hết mực yêu quí của em! Ông thấy em không vui nên ông nói ông sẽ làm
chuyện này cho em anh Edwin ạ! Như thế tất
cả chúng ta lại sẽ gặp nhau ở St
Peterburg.
- Không
! – Ông Heikki thình lình nói. - Không
phải tất cả gặp nhau. Tất cả chúng ta sẽ không gặp nhau.
Một
chiếc tắc xi vượt qua họ và con ngựa hơi bị kềm cương . Edwin nghe tiếng người đánh
xe nói với con vật và rồi nó nện vó vượt qua cầu,
đi lên Whitehead và đi vào công trường Trafalgar. Lúc này anh không nghĩ mình
điên, mà bắt đầu tự hỏi có phải chính ông Heikki mới điên khùng? Anh chăm chăm
nhìn vào mắt ông hỏi:
- Tại
sao ông làm chuyện này ông Heikki? Ông đâu thể khổ sở và tuyệt vọng như tôi chứ? Sao
ông có thể làm chuyện này?
Nụ cười
vẫn không tắt trên gương mặt ông nhưng nhìn cho kỹ thì giống như ông đang nhăn mặt. Galina quay đầu
qua lại, hết người này sang người kia. Hơi
thở của cô có vẻ khó khăn nặng nề và đôi mắt cô trông như những lúc cô sắp sửa
bật khóc.
- Em không
hiểu gì cả! – Cô nói. - Chuyện quá đơn giản.
Chúng ta vẫn có thể là bạn tốt của nhau, cùng gặp nhau và đi chơi chung với nhau. Chuyện dễ quá mà, sao
anh có thể cư xử như vậy anh Edwin.
- Cô bé yêu qúi của ta nghe nè! Ta nghĩ chúng ta
sẽ đưa em về chỗ ở của em, và chúng tôi sẽ nói chuyện với nhau, ta với người bạn
trẻ của em. Bây giờ thì chúng ta nên đi
trong yên lặng một chút.
Ông
nghiêng người ra ngoài cửa cho người đánh xe địa chỉ của Galina. Nụ cười đã nhạt
trên gương mặt, ông chống hai tay lên cây dù và nhìn ra ngoài. Galina
cau mày , rồi cô mỉm cười xích lại sát
người ông Heikki. Hôm nay cô mặc trên người bộ áo phủ từ đầu tới chân làm Edwin
nghĩ tới một thứ hồng gai dại. Quanh cổ tay của cô, anh chú ý thấy có một cái vòng
có những hạt lấp lánh mà cô chưa từng đeo
truớc đây. Có lẽ là kim cương hay một thứ gì tương tự. Một món quà mới của ông
Heikki Rautenberg..
Làm
sao có thể yêu cô khi biết điều anh đã làm về cái quá khứ hoang đàng của cô? Làm sao có thể yêu
cô mà không ghen ghét ông Heikki? Anh nghĩ đến những người mà cô đã huỷ hoại: Ông Hope-Browne, cha cô, mẹ
cô, em trai, em gái, ông thày giảng du hành,
tên gì anh đã quên. Cô đã bỏ rơi ông ta
ra sao? Bị nghiền nát và huỷ hoại như những người khác? Và còn bao người nữa mà
cô đã từng nhắc đến: lão già mà cô đến làm quản gia, người thầy dạy cô múa hát.
Những tàn hại và thảm kịch nào cô đã gieo rắc trên lối đi của cô? Và bây giờ đến
lượt anh. Nhưng dù cô có làm gì đối với anh, bao nhiêu đau khổ anh chịu đựng
, anh biết cũng thật đáng giá. Bởi cô là một thứ vừa đặc biệt vừa hiếm hoi, và khi
còn đây anh vẫn phải yêu cô và cho cô những gì cô muốn.
- Được rồi.
Chúng ta đã tới. Giờ em vào nhà nghỉ một chút. Sau đó ta sẽ trở lại đưa em tới hí viện kịp cho buổi trình diễn.
- Tạm
biệt anh Edwin. – Cô bối rối thì thầm . -
Sẽ gặp anh nữa phải không?
- Thôi vào
đi cưng.
Cô đứng
bên lề đường nhìn theo họ khi người đánh
xe quay đầu xe ngược lại phía công viên. Edwin nghiêng mình ra khỏi cửa sổ ngoái
lại nhìn . Trông cô bé nhỏ thảm hại làm
sao, dẫu trên người với bộ trang phục mùa
xuân mới toanh và chiếc vòng kim cương đắt
giá.
- Anh có
muốn ăn gì không?
- Không,
cám ơn.
- Tôi cũng
không đói. Tôi nghĩ vậy thì mình đi ra công viên.
Chiếc
xe bỏ họ xuống cổng Bayswater đi vào công
viên Hyde Park. Họ yên lặng bước qua cổng.
Với cảm giác hiếu kỳ về sự
chia cách, Edwin chú ý đến những luống hoa và sự nổi bật
của chúng bên cạnh những thảm cỏ
xanh mới mọc.
- Hoa
tu líp thật đẹp quá! - Anh buột miệng nói
nhưng ông Heikki không đáp lại.
Cuối cùng
họ đến một băng ghế trông ra dòng sông
và ông Heikki ngồi xuống, tay lại tựa vào cây dù chống xuống đất. Edwin cũng ngồi xuống bên cạnh.
- Mười
ngày qua, từ hôm trở lại Luân Đôn, đối với tôi
chẳng vui vẻ gì. Tôi nghĩ là anh
cũng thế. Chẳng tốt lành gì.
- Đúng vậy.
- Cô ấy đã khóc lóc, đã năn nỉ lạy lục và đã rất
vui khi tôi bảo là sẽ cố làm những gì có thể làm. Tôi không biết làm sao cô ấy
có thể làm điều ấy với tôi. Là một người
đàn ông chín chắn già giặn, trong đời tôi
đã biết đến nhiều đàn bà. Tôi nghĩ trong
công việc, mình thuộc loại khôn ngoan,
chắc chắn thế vì tôi đã kiếm được nhiều tiền. Vì thế tôi cứ tự bảo mình rằng cô
ấy không đáng gì. Nhưng thật là vô ích.
- Vô ích?
Ông Rautenberg hít một hơi rồi thở ra nhè nhẹ và
nhắm mắt trong một thoáng chốc.
- Vì thế,
Đây là việc tôi sẽ làm. Tôi sẽ trao cho
anh một lá thư, anh sẽ mang nó tới công ty William Thomson ở tại Leith. Với bức
thư này, tôi nghĩ anh sẽ được vào làm người thợ đốt lò trên một trong những chiếc
tàu của công ty. – Ông quay sang nhìn anh, với đôi mắt cú vọ. - Tôi không nghĩ là có gì khó khăn cho anh chuyển
công việc từ một người đốt lò cho xe lửa
sang đốt lò cho tàu thuỷ.
- Con tàu
của ông?
- Không
phải. Tôi không có tàu. Tôi là một nhà buôn. Nhưng với công ty William Thomson,
tôi là người rất quan trọng. Tôi nghĩ lá
thư này có nghĩa là anh sẽ làm việc trên một con tàu đi tới St Peterburg.
- Tôi hiểu.
- Tôi cũng
sẽ cho anh một mảnh giấy khác ghi địa chỉ
của căn hộ của tôi ở St Peterburg. Điạ
chỉ này sẽ được ghi cả hai thứ tiếng Anh và tiếng Nga. Anh không thể đọc chữ Nga, nên tôi không biết anh sẽ xử sự ra
sao ở thành phố đó. Mọi sự đều rất khác ở St Peterburg. Anh không hiểu bất cứ
ai nói gì. Không thể đọc được tên những nơi chốn anh đi qua. Anh sẽ không biết
làm sao để đi tới địa chỉ căn hộ của tôi. Những việc này, anh phải tự tìm cách
giải quyết.
Edwin
không trả lời. Cái cảm giác cũ cho rằng
mình sắp điên khùng lại trở lại. Heikki
Rautenberg đặt sự kiện một cách nghiêm túc.
Sự kiện đó là Edwin Willoughby , một anh đốt lò và thỉnh thoảng là lái xe đột xuất
của dịch vụ xe lửa Luân Đôn sẽ đi ký kết
làm việc trong nghề đốt lò trên một con tàu
đi về nước Nga. Hơn nữa, việc ký kết này
là do sự giúp đỡ của một người đáng lẽ phải ghen ghét anh.
- Khi nào
anh có mặt ở St Peterburg tôi sẽ biết. Tôi sẽ tự đi tìm hiểu thông tin để biết
anh đang làm việc trên con tàu nào, khi nào nó sẽ tới St Peterburg và tôi sẽ không có mặt ở đó. Tôi sẽ về với gia đình ở Mạc
Tư Khoa hay di chuyển theo công việc của tôi, hoặc tôi về căn hộ ở Phần Lan. Tôi
không muốn gặp anh nữa. Vậy đừng cố đi tìm tôi. Tôi nghĩ đây là cách tốt nhất,
đồng ý chứ?
- Đồng ý!
Ông
Heikki nhìn đăm đăm ra ngoài dòng sông
nước chảy. Trông ông mệt mỏi và già nua. Còn Edwin cố ngưng suy nghĩ đến
cảnh ông ta và Galina ở với nhau. Một cảm giác buồn nôn chợt bộc phát
khi anh nhìn vào cái cần cổ nọng mỡ có
phủ mớ lông xám rất thô lỗ của ông. Anh
lập tức quay đi và hỏi:
- Tại
sao ông lại làm tất cả những việc này?
- Sao à?
Ừ! Quả thực, tại sao nhỉ…? – Ông thở dài. -
Khi ở Phần Lan hay ở Nga, nói về đám đàn ông xứ Anh Quốc, tôi cho rằng anh là một người trẻ tốt nhất. Tôi chẳng ưa thích anh, nhưng anh là một người
thành thật và khá tử tế, và khi anh đã hứa thì anh
cố để giữ lời. Anh sẽ không phản bội tôi.
- Tôi đã
phản bội ông rồi. – Anh cay đắng nói. – Đã một lần phản bội, và mọi việc đó đều là thật, nhưng tôi sẽ không thế nữa.
- Anh sẽ không phản bội tôi, và anh cũng là người Galina cần. Cô ấy
cần mọi thứ giữa hai chúng ta gộp lại. Nếu tôi không để cô đến với anh, cô cũng sẽ lang thang nơi khác. Cô sẽ tiếp tục tìm kiếm những gì cô muốn. Tôi thà là để
cho anh, người tôi đã quen biết và
cũng còn nghèo nàn, người chỉ có thể cho cô những xâu chuỗi thuỷ tinh và găng tay rẻ tiền hơn là để một ai đó cướp luôn cô ấy khỏi tay tôi. Đó là lý
do vì sao tôi xếp đặt cho anh đi tới St
Peterburg. Vậy anh có bằng lòng đến đó
không?
- Không,
Dĩ nhiên là không. – Edwin nói một cách chán
chường. – Làm sao tôi có thể đi? Tôi là một người Anh tầm thường, xuất thân
cũng trong lớp người bình thường chẳng có gì nổi bật trong cuộc sống. Làm
sao tôi có thể từ bỏ đời sống của tôi, công
việc, gia đình, bạn bè để lang thang như một kẻ điên dại trên khắp mảnh đất Âu Châu?
Bỗng
nhiên anh trở nên giận dữ với cái lối ông Heikkei ném ra một ý tưởng làm rối loạn đời sống của anh một cách vô tội
vạ như vậy.
- Ông
phải coi xem mọi chuyện này nó vô lý ra
sao. Thật vô lý khi hai chúng ta ngồi ở đây thảo luận về việc
sắp xếp cuộc sống của chúng ta ra sao,
chia sẻ một người con gái như thế nào. Làm sao tôi có
thể đi tới đất Nga? Rồi tôi đi về đâu? Chuyện gì xảy ra cho cuộc sống mà tôi đã vạch
kế hoạch để tiến tới…
Anh úp
mặt vào đôi bàn tay không thể nói gì thêm. Rồi anh nghe tiếng loạt xoạt của giấy
tờ và ngước nhìn lên để thấy ông Heikki để hai bao thư xuống cạnh anh.
- Tất cả
những chuyện này là vấn đề quan tâm của anh, tôi không có câu trả lời. Anh phải
tự quyết định mình sẽ làm gì. Tôi đã làm đầy đủ những gì đã hứa
với Galina. Giấy tờ ở đây cả. Bây giờ tôi đi, và không muốn gặp lại anh nữa, dù
ở đây hay ở St Peterburg.
Ông đứng
lên, gục gặc cái đầu rồi bước nhanh khỏi băng ghế vừa ngồi. Một ông già nhỏ bé
thấp lùn và kỳ cục vừa gây cho cuộc sống bình thường của Edwin trở nên xáo trộn. Anh nhìn ông từ từ biến đi, rồi cầm hai bao thư lên nhét vào
túi áo và cũng bỏ đi.
(Xem tiếp chương 14)
No comments:
Post a Comment