Trôi theo mùa hè_22


 
                                                          Chương 22

                              Rắc rối  cách mạng

M
ỗi ngày, anh đến phòng cảnh sát ở Sadovaya ngồi chầu chực hàng nhiều giờ để xin được cấp  giấy xuất cảnh đặc biệt cho anh và Galina. Văn phòng lúc đóng lúc mở dưới  trách nhiệm của một tên lính  râu ria rậm rạp một bên cánh tay đeo băng đỏ. Sàn nhà thật là dơ dáy, và tên lính coi sóc văn phòng cứ luôn miệng khạc nhổ quanh cái bàn nơi hắn ngồi tạo thành một vòng đờm dãi đông cứng  kinh tởm. Lâu lâu  có một viên cán bộ xuất hiện  bất chợt, hắn  xem xét   qua đống hồ sơ  ngày càng chồng chất trên bàn. Mỗi khi hắn tới, Edwin lại quan sát  thêm phần bực bội khi nhìn  hắn cứ lật qua lật lại hồ sơ giấy tờ từng cái một, đoạn hắn xếp lại thành đống như cũ. “Ngày mai trở lại”. Hắn cứ nói thế, rồi đứng dậy rẽ qua đám đông người đang ngồi chờ đợi trong phòng  và bỏ đi.
     Lãnh sự quán không thể giúp đỡ Galina rút ngắn  luật lệ thủ tục. Thực ra, họ dường như có rất ít hay không còn  quyền hạn gì nữa đối với  cái chính quyền bát nháo hiện đang cai trị thành phố này.  Galina buộc phải xin giấy phép xuất cảnh theo lối thông thường. Ở văn phòng lãnh sự, mọi người đều lúng túng không biết chắc phải làm đơn  tới cơ quan nào để có giấy phép hợp lệ chính thức. Chính quyền lúc này ở trong trạng thái liên tục thay đổi, phương cách làm việc cũng thế. Họ bảo họ có thể giúp Edwin. Giấy phép lưu trú của anh có ấn ký của toà đại sứ. Nhưng  với Galina  thì không.
     Họ bắt đầu cạn tiền. Căn phòng đang ở, thật kỳ lạ,  vẫn được trả tiền thuê từ một ngân hàng Mạc Tư Khoa, nhưng  giá cả thực phẩm và nhiên liệu đã tăng lên khủng khiếp, và anh bắt đầu  lo lắng  là họ sẽ bị kẹt lại tại thành phố này mà không có thức ăn uống và không lối thoát. Một hôm, anh kẹp một tờ hai mươi lăm Rúp vào giấy phép cư trú của Galina và ngồi chờ cho đến khi được kêu  tới bàn giấy. Tên cán bộ mở giấy ra coi, hơi do dự rồi gấp nó lại.
-     Giấy phép xuất cảnh của anh sẽ được ban hành. Ngày mai trở lại.
-     Dạ còn cái kia nữa, cho cô Barshingskaya thì sao ạ?
   Hắn ta vuốt thẳng đồng hai mươi lăm Rúp, và chẳng cần giấu diếm bí mật, đút nó vào túi áo trên ngực.
-      Ngày mai đến. - Hắn nói. -  Người  đàn   ấy  phải  tự
mình đến.  Ngày  mai,  chúng
 tôi sẽ coi lại.
     Anh vội vã trở về nơi trú ngụ, lần đầu tiên trong lòng cảm thấy lạc  quan kể từ khi đến đây sống. Anh hân hoan đến độ không để ý tới tiếng chửi thề bực bội của lão gác cửa, lão đã không them nói chuyện với anh kể từ hôm anh buộc  phải cắt bỏ tiền típ hàng tuần anh vẫn thường cho lão.
-     Ngày mai. -  Anh la lên khi lao vào cửa phòng. – Ngày mai em đi đến văn phòng và sẽ  được cấp giấy phép. – Anh bỗng ngưng lại và nhận thấy đôi mắt của Galina đỏ  lên và hai vai rũ xuống một cách chán nản.
-    Có chuyện gì vậy? – Anh hỏi.
   Có hôm cô thật tuyệt vời. Cô lau chùi dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng, nghe nhạc, sung sướng rạng rỡ như là cô không bao giờ mơ ước gì hơn là làm vợ anh. Trong những ngày này, anh bắt đầu tin tưởng rằng chỉ cần anh cố gắng đưa cô trở về lại Anh Quốc và có một công việc ổn định giữa thời buổi hỗn loạn của chiến tranh, hai người có thể thực sự lấy nhau và sống chung trong một căn nhà nhỏ, sinh con đẻ cái và sinh hoạt như những người khác. Và rồi, lại có những lúc, cô trở nên xa cách anh, buồn chán và không kiềm chế được.
-     Em  quá chán  chường cuộc sống này. Chắc chắn phải có một nơi khác, một nơi nào đó thích thú hơn. Ở đây buồn thúi ruột. Em ghét lắm rồi.
        không còn có thể làm anh tổn thương như trước nữa. Anh yêu cô, cần cô, nhưng sự tôn sùng, niềm say đắm đến mê mẩn tâm  thần đã không còn. Nhưng  trong một mối lương duyên  mang tính giao ước, tình yêu anh dành cho cô lại sâu đậm hơn, bền bỉ hơn cái tình yêu mê muội ngày trước ấy. Cô giờ đã suy nhược, cả tâm hồn lẫn thể xác. Và mặc dù  với cá tính ương ngạnh bướng bỉnh và ích kỷ,  không  tự bảo vệ được mình, cô đã không hiểu vì sao  mình không có bạn bè, dù cô nói mình rất cô đơn. Cô không hiểu vì sao ông Heikki bỏ rơi cô, vì sao Edwin  không gần gũi xác thịt với cô sau  vụ đi phá thai nữa. Đôi khi anh tự hỏi không biết chuyện gì xảy đến khi cô về già, khi dục tính đã cạn, khi sự nhõng nhẽo ranh ma  của cô thời còn trẻ trở nên   thứ gái nạ dòng  dai như giẻ rách, anh biết mình, dù thế nào, vẫn sẽ yêu cô.
-    Chuyện gì? Anh lại hỏi lần nữa, và cô nhào vào ngực anh khóc nức nở.
-     Họ không ưa em. – Cô nói, - Những người sống trong toà nhà này, họ không thích em. Bà Dolgurova  hôm nay không thèm nhìn  mặt em. Còn lão gác cửa, lão nhổ nước miếng khi em đi vào.
-     Đó là vì anh đã không cho lão tiền típ nữa. - Edwin nói. -  Chỉ có thế. -  Anh cố tình loại ra khỏi đầu những ý nghĩ khác. Anh biết tâm trạng của thành phố lúc này. Nó thay đổi từng giờ, nhưng có một điều chắc chắn:  Bất cứ ai được cho là kẻ giàu có, bọn tư sản hay có đặc quyền đặc lợi đều có thể bị cướp giựt.  Bởi điều kiện trong thành phố trở nên xấu đi, ngày càng có nhiều kẻ đi cướp bóc người giàu có hơn. Cho tới bây giờ, mới chỉ có những người  giàu nứt đố đổ vách, những người sống trong các biệt thự và các toà nhà  loại sang dọc hai bên Newsky phải chịu đựng. Nhưng khi tình trạng vô chính phủ lan rộng , những người  chỉ cần có một căn hộ xinh xắn  và mặc áo lông thú, đeo nữ trang trên người cũng có thể bị nguy.
-     Anh đã bảo em rồi. – Anh nóng nảy nói. -  Đừng mặc áo khoác bằng da hải cẩu hay đeo nữ trang khi ra đường. Hãy ăn mặc  trơn tru, bình dị thôi. Làm sao chúng ta có thể  làm cho thiên hạ tin mình sắp cạn tiền khi em trông giống như… - Anh ngưng lại giữa chừng  vì không muốn nói cô giống như cái gì. Cô trông chẳng giống  vợ của một anh thủy thủ tí nào.
-     Nếu em  nhìn không xinh đẹp, vậy em chết đi cho rồi. – Cô  nói thật đơn giản làm anh nổi xung muốn đập cho cô một cái.  Nhưng có đánh cô cũng chẳng tốt đẹp gì hơn.Trước đây đã có lần anh đánh cô vì sự ngu ngốc của cô làm anh giận điên lên. Cô đánh trả lại anh, rồi đổ sụp xuống khóc lóc, van nài anh tha thứ. Điều đó làm anh cảm thấy như mình đá  một con chó.
-     Ngày mai chúng ta đi tới văn phòng , và cầu Chúa phù hộ, em sẽ được cấp giấy xuất cảnh. Rồi chúng ta sẽ cố  bán đi đôi bông tai kim cương của em một lần nữa để mua vé xe lửa cho em. Anh chỉ còn vừa đủ tiền cho vé của anh.
-     Dạ! – Tâm trạng cô lại thay đổi. -  Dạ! Chúng ta sẽ bán nó đi và đi khỏi chỗ  kinh khiếp này. Em không bao giờ muốn trở lại nước Nga nữa. Ước chi em đã không đến. Em ghét nơi này.
-  Và vào ngày mai, khi đi đến văn phòng, em phải ăn mặc thật giản dị, giống như một người đàn bà nghèo đàng hoàng tử tế, nhớ chưa?
-   Đương nhiên rồi, Edwin yêu quí! Đương nhiên em sẽ ăn mặc xuềnh xoàng chất phác, và khi đã có giấy rồi, chúng ta sẽ ăn mừng. Chúng ta sẽ  đến một nhà hàng để ăn mừng.  Em đã ngán đến cần cổ cứ phải nấu nướng  thứ đậu và củ cải chết tiệt. Chúng ta sẽ ăn trứng cá caviar và thịt    cốc lết, sẽ có bánh ngọt và rượu vang, thật nhiều rượu. Chúng ta sẽ ăn mừng, phải không anh?
-     Chúng ta sẽ ăn mừng. -  Trong tình trạng hiện tại của thành phố, anh thấy  thật khó để chiều ý cô.  Anh lo nghĩ về cô liên miên, về những rắc rối  cô có thể gặp khi không có mặt anh bên cạnh lo liệu cho cô.
-     Anh sẽ đến lãnh sự quán trước vào buổi sáng, -  Anh cần tìm hiểu  xem các chuyến xe lửa khởi hành vào những giờ giấc nào, và có bất cứ hành khách người Anh nào trên chuyến đó không. Nếu có một nhóm đi chung sẽ tốt hơn, an toàn hơn. Anh cũng cần phải coi vé xe của chúng ta sẽ đưa chúng ta đi được đến đâu, và bao nhiêu tiền mình sẽ cần khi  qua bên kia biên gíới. Anh phải chắc chắn mình có đủ thực phẩm và giấy tờ  hợp lệ. Em phải gặp anh ở tại văn phòng. Galina, nhớ  đến  sớm.   xin đừng
mặc áo khoác da thú và  đeo
kim cương.
 -     Em sẽ làm bộ nhát như con chuột nhắt. -  Cô nháy mũi rồi kiễng chân xoay một vòng quanh phòng làm anh thở không ra hơi vì sự quyến rũ của cô.
    Khi anh đến phòng di trú, tim anh như rụng xuống.
-    Anh đã bảo ăn mặc cho giản dị kia mà! – Anh rít lên, môi mím chặt.
-    Thì em mặc rồi đó. Edwin.  Anh bảo em đừng mặc áo  da thú hay đeo kim cương, vì thế em mặc cái áo tầm thường chết tiệt này. Còn mũ và khăn quấn cổ vì trời quá lạnh.
     Cái áo khoác đen với  mũ và khăn quấn cổ  màu cát, đôi giày cao cổ bằng da và đôi găng tay đắt tiền. Trên tai cô đeo những viên đá thạch lựu  màu đỏ mà đối với  đám quan chức mới thuộc giai cấp bần cố nông, họ tưởng đó là những viên ngọc ru bi quý giá. Tên dân quân đeo băng đỏ rõ ràng cứ liếc trộm nhìn cô.
     Họ ngồi chờ hai tiếng đồng hồ, cuối cùng  tên  cán bộ công an đến. Hắn   trừng mắt  nhìn   Galina   khi bước
đến bàn giấy, rồi bắt đầu lật
 giở giấy tờ ra.
-     Barshingskaya!
     Hai người đứng dậy bước tới.
-     Quốc tịch?
-     Người Anh.
-  Tại sao lại có tên Barshingskaya?
-     Cha tôi là người Nga.
-     Cô giàu có lắm hả?
     Tim  Edwin như héo đi.
-    Không  đâu. Tôi làm gì có
tiền.
-   Cô ăn mặc như một kẻ giàu có… -  Rồi hắn nói chữ gì đó Edwin không hiểu, nhưng anh có thể đoán ra ý nghĩa của nó. Tên công an bắt đầu nói rất nhanh, nhanh đến nỗi Edwin không  thể hiểu. Anh chỉ bắt được vài từ “ cha”  và “ nhiệm vụ” và nhiều lần từ “nước Nga”. Galina xanh mặt, người cô co rúm lại trước bàn giấy. Tên công an đứng dậy nghiêng mình tới trước. Khuôn mặt hắn tỏ ra đầy ác cảm. Hắn cầm lấy tờ đơn  ném vào người cô. Rồi hắn quay qua Edwin.
-     Anh có thể đi. Anh được phép. Còn cô ta thì không. Cha cô  ta là người Nga. Cô ta phải ở lại phục vụ đất nước mới.
     Edwin cầm giấy tờ của anh
lên với đôi tay run rẩy.
-     Anh đã lấy tiền rồi. – Anh nói. – Anh muốn tôi báo cáo anh nhận hối lộ à?
     Hắn cười khinh bỉ.
-   Cút đi.  Anh được phép đi. Cô ta không được.
     Galina đã bỏ đi ra ngoài. Khi anh bước ra, cô đứng dựa vào tường.
-     Nó bảo em là một con đĩ. – Cô nói. -  Nó nói em là con đĩ người Nga  đang lừa bịp để tìm cách ra khỏi nước Nga. Nó nói giấy lưu trú của em là giả mạo, hoặc nếu không giả mạo thì do một trong những  tình nhân của em cấp cho. Hắn còn nói không ai  là người Anh lại có cái tên là Barshingskaya. Và rằng cho dù mọi lời em nói là sự   thật,   thì   em   bắt  buộc
phải    lại  để  phục  vụ nước
Nga.
     Cô quá sốc đến không khóc nổi thành tiếng. Đôi mắt đen  nhìn anh như bị đốt cháy, trông lại rối rắm và khiếp sợ.
-     Edwin! Chúng ta phải làm gì bây giờ?
-     Anh không biết. Bây giờ trở về nhà đã.
    Họ bước đi qua đường phố không nói năng. Trên cây, cành lá đã rụng trơ trọi và cơn mưa lạnh buốt bắt đầu. Mùa thu ngắn ngủi đã đi qua, chẳng bao lâu nữa tuyết sẽ rơi, họ sẽ phải mua trữ nhiên liệu một số lượng lớn.
     Khi họ đi ngang người gác cửa, lão bước ra cửa la lối với họ. Lần này, Edwin nhận ra được lời lão. Cũng là những từ tên công an mới nói.
-   Có phải lần nào em ra ngoài lão cũng  nói thế? – Anh hỏi cô, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.
-     Phải!
-     Và có phải vì thế mà bà Dolgurova và không ai ở trong  toà nhà này  giờ muốn  nói chuyện với em nữa ?
-    Em không biết. Họ vẫn thường nói chuyện với em khi có ông Heikki ở đây .
     Và khi Heikki đi, những người khác bắt đầu đến, không chỉ mình Edwin.  Bà Dolguvora có nói chuyện với anh. Phải thôi, bà ấy chấp nhận anh, cho dù  chuyện tình  họ thế nào, anh và ông Heikki cũng  có phần trong đó.  Điều đó có vẻ công minh và đáng  phục nếu cô ta chọn sống như thế. Nhưng rồi những người đàn ông khác đến, đám sĩ quan, bọn đại thương gia.  Bao nhiêu người đến? Đến bao nhiêu lần? Và rồi anh tới ở luôn. Ở vài khu vực, điều đó có thể cho qua. Chẳng hạn nơi ở của Lizka, chẳng ai đặt thành vấn đề. Đó là cộng đồng dân giả bao gồm các thành phần nghệ sĩ, học sinh sinh viên, những người thuộc thế giới hạng hai. Nhưng ở Borovaya thì khác. Đây là một nơi được trọng vọng, là nơi cư ngụ của những gia đình thượng lưu giàu có.
     Khi họ đã vào trong phòng, Galina dựa lưng vào cánh cửa, mắt nhắm lại. Rồi cô bát đầu tháo gỡ những kim cài trtên mũ xuống.
-     Chúng ta phải thay đổi chỗ ở. – Anh nói. – Chúng ta
đến  tìm  một  căn  phòng 
gần chỗ Lizka.
-   Không được đâu anh. Ông Heikki  vẫn trả tiền cho chỗ này.  Nếu chúng ta đi,  chúng ta sẽ phải tự trả tiền thuê mướn. -  Và rồi mặt cô bỗng tươi lên.
 - Ồ! Dĩ nhiên rồi!  Heikki. Ông Heikki sẽ  lo chuyện giấy tờ cho em. Ông ấy đã lo  liệu khi đưa em về đây. Thế nào ông ấy cũng có cách lo liệu được. Ông giàu có, ông sẽ có thể tìm cách hối lộ đúng người. Chúng ta sẽ đi Mạc Tư Khoa tới gặp Heikki. Em có địa chỉ của ông. Và rõ ràng ông ấy  vẫn còn giàu có lắm, bởi ông vẫn chi trả cho căn phòng này hàng tháng.
-    Em không thể tới gặp Heikki. Em phải biết rằng em đã gây ra bao tai hoạ. Ông ta suýt mất đứa con trai và công việc làm ăn chỉ vì em. Làm sao em có thể đến nhà và nhờ ông ta giúp?
-     Vậy thì anh phải đi. Anh phải đến nhờ ông ấy.  Chúng ta sẽ đi Mạc Tư Khoa, và anh  sẽ đến nhà ông ấy. Rồi ông ta sẽ sắp xếp cho chúng ta xuất cảnh từ Mạc Tư Khoa. Công an ở đó chắc là khác ở đây. Heikki sẽ lo cho chúng ta  lưu trú hợp pháp ở Mạc Tư Khoa và  đưa chúng ta ra khỏi đất nước này.
     Heikki Rautenberg đã nói là ông ta không bao giờ muốn thấy mặt anh nữa, nhưng thời gian đó chưa có cuộc cách mạng, chiến tranh cũng không có. Và anh mong muốn đưa Galina ra khỏi chốn này trước khi có chuyện không lành xảy đến với cô. Tất cả những hương vị  thơm ngon và những cảm giác tốt đẹp  dường như không còn quan trọng  khi  đường phố đầy rẫy những  hỗn loạn và  bắn giết. Ưu tiên số một của anh bây giờ  là đưa Galina  đi ngay trước khi cô bị xử lý tại chỗ.
-     Được rồi! – Anh nói. – Chúng ta sẽ đi Mạc Tư Khoa. Chúng ta không thể trở lại xin giấy di chuyển  trên xe lửa. Chúng ta đành phải thử thời vận và hy vọng không bị bắt giữ.  Giờ  đi thu xếp hành lý  đi ngay.
     Nhà ga Nicholas còn dơ bẩn hơn bất cứ nơi nào trong thành phố Petrograd. Hàng trăm  dân quê, công nhân nhà máy, lính tráng và thủy thủ trong bộ đồng phục không  nút áo nằm dài trên sàn  chờ xe lửa. Thềm ga lầy lội bùn đất mùa thu lẫn lộn với những mẩu tàn thuốc lá. Khắp nơi  truyền đơn và giấy tuyên truyền bị giẫm đạp lên thành sình lầy nhão nhoẹt  nhơ nhớp.
     Mất hai tiếng đồng hồ anh mới mua được vé, và vào lúc đó, Galina gần như ngất xỉu vì phải đứng quá lâu. Anh nhìn gương mặt như không còn một chút máu của cô và lo lắng, không biết cô có thể chịu đựng nổi hành trình này không. Cuối cùng, anh tìm đưọc một chỗ  ở phía sau một  ki ốt bán hàng, và anh sắp xếp cái va li của cô và cái túi đồ của anh  thích hợp để cô có thể ngồi lên dựa vào nghỉ ngơi. Khi nhân viên quầy vé hỏi anh giấy phép đi đường, anh đẩy vào một tờ năm đồng Rúp, và không một giây do dự, gã bán vé lượm nó lên và chìa ra ngoài cửa hai tấm vé.
     Lại thêm hơn hai tiếng nữa trước khi chuyến xe lửa tới nhà ga. Cuộc chiến đấu giành giựt chỗ ngồi bắt đầu. Anh biết rằng nếu muốn cô chịu đựng nổi cuộc hành trình, anh phải tìm đưọc một chỗ ngồi cho cô.
-     Vòng tay em  ra  ôm  chặt
lấy thắt lưng của anh và đừng buông ra. Anh nói lớn với cô bằng tiếng Anh. Một tay xách túi, một tay xách va li, anh chỉ hy vọng cô phải bám chặt vào anh cho dù có bị xô đẩy cỡ nào. Anh  cao lớn, mạnh mẽ, và trong mấy năm qua  thực tế đã dạy anh làm sao chiến đấu giữa đám đông. Xử dụng cái va li và túi trong tay như vũ khí, anh vừa thoi vừa  vung về phía trước để lấy lối đi đến bậc cửa toa. Một khi đã có một chỗ đứng trên toa, anh dùng cái túi lèn mạnh về phía trước rồi  quay lại kéo cô lên.
     Họ tìm được một chỗ ở hành lang một toa xe trước đây là toa thượng hạng. Mọi chỗ ngồi đã  bị chiếm hết, và người ta đã giữ  phần luôn cả
 những  vị  trí  trống  giữa các
dãy ghế.
-   Em lại đây. Anh sẽ lấy cái va li làm thành một chỗ ngồi cho em. Khi xe đã chạy, anh sẽ  tìm thương lượng xem có ai đó bán, mua cho em chỗ ngồi của họ.
     Cô buông mình xuống chiếc va li, đầu dựa vào thành xe. Mặt cô trắng bệch với những gịot mồ hôi rịn ra chảy dài xuống má.
-    Em có sao không? – Anh hỏi. Cô mở mắt cố nở một nụ cười.
-    Không lâu nữa mình sẽ tới Mạc Tư Khoa. Heikki sẽ  lo cho chúng ta.
     Cô không nhận thức được, anh nghĩ, là hành trình kéo dài tới mười lăm tiếng đồng hồ với không biết bao nhiêu lần dừng lại trên đường đi. Anh cho rằng cô không nên biết thì tốt hơn. Nếu có thể hối lộ một ai đó để họ nhường cho một chỗ ngồi, có lẽ cô có thể ngủ được  thì sẽ khá hơn.
     Khi xe bắt đầu rời khỏi nhà ga, anh nhớ lại lần  cuối anh đến sân ga này để gặp gỡ Daisy May trên đường đi Buzulus. Bỗng nhiên anh thấy lại hình ảnh của cô với khuôn mặt  nhỏ nhắn tròn trịa và hân hoan dưới cái mũ  Quaker, với nụ cười, với  lo âu, với   điềm tĩnh. Anh bỗng cảm thấy một tia bất chợt thèm muốn có cô bên cạnh, một Daisy May thực tế, có ý thức, sẽ sẵn sàng giúp anh chăm lo cho Galina, sẽ biết cách nào đó để ai đó nhường cho một chỗ ngồi vì sự tốt bụng của cô, sẽ  làm cho Galina trấn tĩnh lại và giúp cô  chịu đựng nổi những gian khổ phía trước.
     Một người đàn ông mặc áo lính, quần dân sự  cuối cùng chịu đổi năm Rúp cho chỗ ngồi của ông ta ở một góc.  Tất cả các  tiền hối lộ lo lót đã  thâm hụt vào khoản tiền riêng của anh, và anh không dám nghĩ đến  chuyện gì sẽ xảy ra  nếu như ông Heikki từ chối giúp đỡ. Anh đặt va li ngay trước chỗ ngồi  và ngồi lên đó, kéo chân của  Galina đặt lên lòng anh để cô được thoải mái hơn. Cô mặc chiếc áo da hải cẩu trên người, và mặc dù xanh xao và mệt nhọc, trông cô  sang trọng và khả ái. Một hai  hành khách trong toa  chòng chọc nhìn cô. Nhưng rồi khi  toa xe  lắc lư lăn bánh qua ánh đèn mờ nhạt, mọi người   từ từ rơi vào giấc ngủ chập chờn. Sau một hồi xe chạy,  toa  xe có vẻ rộng rãi hơn, dường như  cái xóc của xe làm họ ổn định vị trí. Lưng anh  đau nhức, và khi nhìn  vào Galina, tim anh cũng đau nhức theo.  Từ sau trận ốm, cô không bao  giờ hoàn toàn bình phục. Chỉ có cách là làm sao đưa được cô trở về nước, để cô ở lại  quê nhà một thời gian, không khí trong lành và thực phẩm dầy đủ sẽ giúp cô mạnh mẽ trở lại.
     Anh thiếp đi một lúc. Khi  thức dậy thấy cô đang nhìn anh.
-    Còn  bao lâu nữa mới tới, Edwin? Em  thấy mình có cơn đau trong người.
-     Không lâu lắm. Em cố ngủ đi  một   chút.   Anh    nước
đây. Uống chút đi…
     Cô nhắm mắt rồi bắt đầu cựa quậy. Họ đã đi được  sáu  giờ  với nhiều trạm dừng và thêm nhiều người được nhét lên xe. Đã hai lần cô nói muốn đi nhà vệ sinh mà anh không thể đẩy được chỗ trống qua hành lang cho cô. Nếu anh không ngồi lại giữ chỗ sẽ bị mất ngay. Lần thứ hai cô đi quá lâu đến nỗi anh thực sự lo lắng, nhưng rồi cô cũng trở lại, trông càng  xanh mét.
     Anh lại nhấc chân cô để lên lòng rồi để tay anh  bên dưới hai đầu gối của cô để  nâng đỡ. Mặc dù đã  qua lớp áo và váy, anh cảm thấy người cô nóng như lửa.
-      Em có muốn cởi áo khoác ra không?
-     Em không thể ! – Đôi mắt
cô mở to nhìn anh với sự  chán nản, buồn bã, van nài anh hiểu cho cô.
-      Chuyện gì vậy? – Anh nghiêng người tới trước và cô thì thào:
-     Em lại ốm rồi, anh biết chứ!... Giống như lần trước.  Có gì đó không ổn trong người em.
     Xe lửa bỗng có một cú xóc dữ dội, một tiếng kót két điếng người, rồi có tiếng la hét lẫn tiếng súng ở bên ngoài. Có ai đó vén màn cửa nhìn ra, cửa sổ đã bị một phát súng bắn bể nát. Galina hét lên, bên toa kế cận cũng có tiếng gào của một người đàn bà. Tên lính bán chỗ cho anh cố đẩy người ở hành lang bước ra cửa.
-     Hạ thấp đầu xuống!
    Mọi người  co mình lại cúi
gập người xuống và lắng nghe tiếng súng nổ ngày càng lớn hơn, gần hơn.
-     Có phải bọn Đức không?
-     Không phải! Họ nói tiếng Nga mà!
-   Có phải đám cộng sản Bôn sê Vích không? Hay là quân đội của Kerensky trở lại Petrograd?
-     Ai mà biết. Im lặng đi ông  già.
     Cánh cửa ở cuối hành lang  bị mở bung ra, một luồng gió lạnh thổi vào toa xe. Người lính bán chỗ ngồi cho Edwin  nhảy xuống và có nhiều người theo ông ta. Có tiếng nổ lớn nghe từ phía sau của đoàn tàu xe lửa, tất cả các toa xe rung chuyển dữ dội. Mọi người  la hét ầm ĩ, tay cố bám lấy một cái gì.   Khi  toa
xe  đã đứng yên lại, người ta 
cuồng loạn đổ xô ra cửa.
-     Bọn chúng  cho nổ  cả đoàn tàu. Xuống mau. Xuống mau!
     Các túi rương hành lý bị bỏ lại. Edwin bị đẩy ngã xuống sàn  khi những người khác  trong toa cố tràn qua người anh đi xuống. Anh đứng dậy, chống hai tay vào thành toa, dùng thân mình   che chắn cho Galina.  Bên ngoài lại thêm nhiều tiếng súng nổ và tiếng gào thét, bởi những  hành khách thoát ra khỏi toa  xe bị đám tấn công nhắm bắn. Lại có một tiếng nổ  lớn nữa từ phía sau. Edwin cúi xuống bế Galina lên, rồi anh đổi ý.
-   Để hai chân em lên ghế hết đi.
      Anh nhẹ nhàng nhấc cô lên.  Bên ngoài họ đang bắn giết. Nếu anh nhảy xuống với một cô gái trên tay, chắc chắn anh sẽ là một  cái đích hiển nhiên cho họ nhắm bắn. Anh núp mình xuống bên cạnh cô, rồi đưa tay lục lọi trong túi đồ của anh tìm cái túi da có cây súng ngắn. Một phát súng nữa xuyên qua cửa sổ làm vỡ bóng đèn trong toa.
-     Edwin…! - Giọng cô rên rỉ
trong bóng tối.
-     Anh ở đây. Đừng sợ. Cứ nằm yên.
      Lại có tiếng la hét, tiếng súng và rồi một tiếng gào khủng khiếp  từ cánh rừng bên hông  đường rầy. Rồi tiếng súng  bắt đầu xa dần. Một hai hành khách mặt xanh như tàu lá vì sợ hãi bò trở lại toa.
-      Edwin!   Anh có thể tìm
cho em một cái gì đuợc không? Một cái khăn lông hay cái gì tương tự.
     Anh lại lục lọi trong  bóng tối lần nữa,  và kéo ra một mảnh vải, anh nghĩ đó là một cái áo sơ mi, đưa cho cô. Anh nghe tiếng cô cử động với hơi thở dồn dập.
-    Em không nghĩ mình di chuyển được, Edwin. Em thấy dường như nằm xuống  em có vẻ đỡ hơn. Em nghĩ tốt hơn em không nên cử động nữa.
-     Được rồi. – Anh nói với niềm tự tin. -  Mọi người sẽ không trở lại cả đâu. Em cứ nằm cho đến khi xe  chạy trở lại.
     Tiếng súng cuối cùng cũng dứt, nhưng tiếng la hét vẫn còn, và khi  anh thò đầu ra ngoài cửa sổ đã bể kiếng, anh nghe tiếng rên rỉ của những người bị thương nằm dưới bùn đất dọc theo đường rầy. Xe lửa  từ từ im tiếng khi áp lực của hơi nước tan dần. Edwin biết ngay xe lửa đang  mất năng lực.
-     Anh tới phía trước coi  có gì sai hỏng, Galina. Anh chỉ đi chừng một lúc thôi.
-      Đừng rời xa em.
-    Chỉ giây lát  thôi.  Này ông
bạn, ông có  thể bảo đảm coi chừng  giùm vợ tôi sẽ không bị làm phiền chứ? Cô ấy đang ốm nặng. Tôi có bánh mì trong túi. Khi trở lại tôi sẽ chia cho ông.
     Khi mắt anh đã quen với bóng tối, anh có thể nhận ra một trong hai người trở lại toa  xe  có dáng già dặn hơn và mặc  quần áo dân sự. Có lẽ ông ta là người tử tế.
     Ra tới cửa toa, anh ngừng lại. Bên ngoài đã im ắng, ngoại trừ tiếng rên rỉ của người bị thương. Anh nhảy xuống khỏi toa và đi thật sát vào hông các  toa  xe lần tới phòng máy. Cánh tay của một người đàn ông lòi ra ngoài ca bin, máu chảy ròng ròng  xuống đất. Phía trên ở bên trong phòng, một cậu bé sững sờ nhìn xuống thân thể người chết. Một cái đèn độc chiếc treo ở một bên  ca bin.
-     Ai vậy?
-    Người tài xế. Tôi không biết phải làm gì. Tôi mới  chỉ là người đốt lò   trong thời gian rất ngắn thôi. Tôi không nghĩ mình có thể lái đưọc. Ông bảo vệ nói mấy toa phía sau đã bị hư hại. Ông ta  thì khá. Ông đang cố  tháo chúng ra khỏi đoàn xe.
     Cậu ta nói  thật ngắn thật chậm, mặt vẫn hoảng hốt. Cậu còn thật trẻ, quá trẻ  cho việc  tổng động viên vào quân đội, chưa nói đến việc phải chịu trách nhiệm giữ lửa cho đầu máy ở ca bin.
     Edwin nhảy lên phòng lái. Mặc dù  xảy ra đủ mọi thứ chuyện, sự hốt hoảng, sự lầm lẫn, lại  phải đeo theo một người đàn bà đau ốm bên mình, anh vẫn thấy một chút phấn khởi  đưọc trở lại với  công việc cũ lần nữa. Anh nhìn vào cần điều khiển, hệ thống thắng, hệ thống de lui và các van an toàn. Đây là loại động cơ bốn thì, hệ thống thắng  là loại cắt chéo và ở vị trí cao hơn  anh quen xử dụng. Tuy nhiên, anh nghĩ mình có thể  điều khiển toa xe.
     Cần điều khiển vẫn ở vị trí mở, mặc dù thắng đã kéo lên và đồng hồ áp suất chỉ ra không có hơi nước. Người tài xế có lẽ đã bị giết trước khi ông kịp đóng nó lại.
-   Ai kéo thắng lên vậy cậu bé? Phải cậu không?
    Cậu ta gật đầu.
-     Làm tốt lắm, nhưng đáng lẽ cậu phải đóng cần điều khiển trước.
     Thằng bé cứ nhìn anh đăm đăm, mặt không còn khí sắc dưới ánh đèn lờ mờ và đôi mắt sâu thẳm lối dân quê của nó như đang nhìn  vào khoảng trống.
    Edwin đóng cần điều khiển lại, cố gắng để làm quen với nó.  Tất cả các vật dụng này rất khác nhau. Giống như con nguời, mình phải biết những thói quen và những tật riêng của chúng. Cái này đã cũ và mòn. Toàn thể xe lửa đã phải chịu bốn năm trời  thiếu bảo trì  và bị bỏ bê. Những sửa chữa cần thiết đã không được làm, vì tất cả những thợ bảo trì    nhân viên phục vụ đã ra tiền tuyến hết. Nhưng anh vẫn có thể  làm.
-     Bây giờ, tôi muốn cậu đốt lửa lên. Tôi muốn có thật nhiều hơi nước nếu chúng ta muốn đi khỏi đây. Nếu không đủ củi, tôi sẽ yêu cầu hành khách đi lượm một ít quanh đây.
-    Củi có đủ. - Cậu bé lắp bắp.
-     Được. Bây giờ tôi trở lại phía sau phụ giúp bảo vệ tháo mấy toa bị hư hỏng ra. Khi tôi làm xong, chúng ta  sẽ đưa người bị thương lên xe. Rồi tôi sẽ lái tới trạm ga kế. Nhà ga nào thế?
-     Tver. Tôi nghĩ chúng ta sẽ đến Tver.  Giờ có nhiều hơi nước rồi.
     Anh nhảy xuống chạy dọc theo các toa  xe ngược trở lại sau. Người bảo vệ, một ông già đang vật lộn vô hiệu quả với thanh gài nối toa. Phía sau của toa xe  bị một  cú nổ
nhỏ  làm toa xụm xuống mặt
 đường.
-   Có ai bị thương trong những toa này không?
-    Họ là tù nhân bị chính quyền bắt giữ.  Có hai người đã chết. Số còn lại đã chạy trốn hết. Một người chắc bị chảy máu. Toa sau cùng chở hàng.
     Chỗ nối toa đã bị vặn vẹo, anh phải  quay trở lại đầu xe lửa tìm một cái búa.  Nhân tiện ghé sơ qua coi chừng Galina, thấy cô vẫn nằm với đôi mắt nhắm. Khi quay trở lại, anh hỏi người bảo vệ sao ông ta không có mặt ở toa cuối khi vụ nổ xảy ra.
-     Tôi nghe tiếng súng, và tôi biết bọn họ muốn gì:   cướp súng đạn trong toa chở hàng. Tôi lập tức bỏ chạy ngay. Ở lại đó chờ chết à!
       Vài  hành  khách  mặc  đồ
lính trở lại giúp họ  tháo gỡ, nhưng cũng mất đến bốn mươi lăm phút  mới có thể  tách xe lửa ra khỏi những toa bị hư hỏng. Rồi anh bắt đầu xếp đặt lo chuyển người bị thương lên  toa  xe. Nhiều hành khách đã tan biến vào rừng, và anh thấy biết ơn vì họ đã để lại nhiều chỗ trống. Anh treo lên mỗi toa bị hư hại phải bỏ lại một cái đèn, đó là điều duy nhất anh có thể làm trước khi có một dấu hiệu hoả xa khác. Khi anh trở về đầu máy, van áp suất đã tăng lên. Anh kiểm soát lại lò lửa rồi mở cần điều khiển và  nhả thắng ra. Bánh xe hơi trợt đi một chút trên đường rầy trơn ướt, rồi, với một cảm giác  hài lòng,  anh thấy đoàn xe từ từ di chuyển.
-        Bây giờ cứ giữ  nồi hơi
nguyên như thế.
      Anh cứ lo là rất khó khăn để giữ đưọc sức nén  với một cái đầu máy đốt bằng  củi gỗ, nhưng dường như là nó chỉ nóng hơn  loại than  anh thường xử dụng. Cậu bé, dù còn quá trẻ và thiếu kinh nghiệm, tỏ ra  không tệ.
    Anh lái thật chậm, vì không biết đường và vì tầm nhìn  quan sát rất xấu.
-    Cậu đã  đi tuyến đưòng này rồi chưa?
-     Có rồi, thưa ông!
-    Còn cách Tver bao xa?
-    Mười bốn, mười lăm dặm, không hơn thế đâu.
-     Tôi phải coi chừng cái gì? Có những  vị trí khó khăn nào sẽ phải đi qua?
-     Trước khi tới được Tver  phải qua hai con sông, Tversa và Volga. Chúng khá gần nhau và có dấu hiệu trên đường trước khi tới.
-     Được! -  Anh nói bằng Anh ngữ mà không suy nghĩ, quên là mình đang nói chuyện với cậu bé người Nga, anh nói với cái đầu máy, kiểu nói  đã thành thói quen. - Chạy cho ngon nào, mẹ già!  Lăn nhanh thêm chút nữa coi.
       Bỗng anh nhận ra cậu bé
nhìn anh chòng chọc như đôi mắt cú, anh cười.
-     Mình phải nói chuyện với nó để cho nó chịu chạy.
     Anh nói  lại câu đó bằng tiếng Nga với cậu bé làm nó càng nhìn anh tưởng như anh bị điên khùng.
     Khoảng mười dặm đường đi qua, anh quên đi Galina, quên cuộc cách mạng, quên chiến tranh, quên luôn cả những  vấn đề khó khăn  để tìm đường trở về nhà. Trong mười dặm đường anh cố nâng niu điều khiển cái đầu máy cũ kỹ lỗi thời  lăn theo đường rầy. Cuối cùng cũng tới được Tver khi bình minh bắt đầu ló dạng, anh nghiêng mình ra khỏi phòng lái cảm thấy vui hơn bao giờ hết.
     Người bảo vệ từ sau đoàn tàu chạy tới trước và những  giọng nói reo hò cảm phục nổi lên nhưng anh không để ý tới.  Anh lấy cây gậy thọc vào lò lửa đập than ra rồi nhanh tay cào  tro ra  khay .
-     Kéo đống củi đó về phía trước, chuẩn bị cho hành trình kế tiếp đi cậu.
     Cậu bé cũng có vẻ sung sướng. Anh chàng khùng này có vẻ kỳ cục và là dân ngoại quốc nữa, nhưng anh ta nói với cái năng lực đầy chủ quan của một người hiểu biết rất rõ về các loại máy móc. Khi lò lửa đã ở trong  điều kiện khá tốt đủ để giao lại cho  toán lái xe kế, anh leo xuống  phòng lái. Người bảo vệ đang cố giải thích  sự kiện một cách cuồng nhiệt và không  minh bạch lắm, và rồi họ xoay qua  thẩm vấn anh. Họ là người Nga, những kẻ xa lạ, nhưng anh bỗng thấy  mình thật gần gũi họ. Cái tình bạn đồng hành là ở chỗ đó và anh bị đánh động với một làn sóng của sự mong đợi, của nỗi nhớ nhà, để trở  về lại với thế giới đàn ông, với những người  lau chùi, đốt lửa và o bế những cỗ máy vĩ đại, những người  vừa có trách nhiệm lại vừa dơ dáy và thô tục, đôi khi lại rất dũng cảm. Anh muốn trở  lại là một phần tử trong bọn họ.  Khi đang cố gắng trả lời các câu hỏi của họ, anh bỗng nhớ đến Galina, và với mặc cảm có lỗi, anh quay trở lại toa  xe.
-   Em có thấy đỡ hơn không?
     Cô lắc đầu, mắt đầy lệ.
-     Em xin lỗi. – Cô thầm thì. –    Không biết sao em lại  ốm
nữa,   như hồi trước vậy.
     Anh vòng tay quanh thắt lưng cố đỡ cô đứng dậy.
-     Hành trình sẽ bị hoãn lại  ở đây khá lâu. – Anh nói. -  Tốt hơn chúng ta nên bỏ dở chuyến đi và đi tìm một bác sĩ. Nếu ông ta có thể chữa bệnh cho em cho tới khi mình đến được Mac Tư Khoa, Heikki sẽ giúp đỡ chúng ta.
-     Phải! – Cô  nở nụ cười. –
Heikki sẽ giúp đỡ chúng ta.
     Anh nâng cô đứng dậy và thấy cô mềm nhũn người trong tay anh. Nhìn gương mặt cô và nhìn xuống vệt dơ bẩn chỗ cô vừa nằm, với tâm hồn nặng trĩu, anh nhận ra  là không có cách nào có thể tới được Mạc Tư Khoa trong nhiều tuần lễ.
                                                      (Xem tiếp chương 23)


                                           
    
 
 

No comments: